“Em còn bé con trong bụng mình nữa không phải sao? Em khó chịu bé con cũng sẽ khó chịu! Cho nên nghe lời anh đừng nghĩ nữa có được không?”
Lời của Đặng Trạch Minh vẫn cứ như chẳng thể nào thấm nổi vào đầu của Tống Mạn An, cô cứ thừ người trân trân bất động, ánh mắt đặt tiêu cự ở một điểm cố định không chớp.
Đặng Trạch Minh nhìn cô đầy bất lực thật sự anh không biết phải làm như thế nào để cho cô có thể trở lại bình thường như những ngay qua ngoài việc cho cô uống thuốc để bình tĩnh trở lại.
Ngay lúc này Ninh Lâm cũng vừa hay từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm theo lọ thuốc an thần, anh đi đến chỗ của Đặng Trạch Minh mở nắp lọ thuốc lấy ra một viên đưa cho Đặng Trạch Minh cùng cốc nước.
Vì Tống Mạn An đang hết sức bài xích mà có nhưng hành vi chống đối, thuốc cô không uống mà chỉ liên tục vùi mặt vào thành sofa mà né tránh, nhưng tuyệt nhiên cô lại không la hét làm loạn, dường như là cô đang muốn giấu hết tất cả vào trong trái tim mình mà chịu đựng.
Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm hợp sức nài nỉ lẫn cưỡng chế Tống Mạn An một lúc thật lâu mới có thể khiến cô khuất phục mà quy hàng.
Sau khi cho Tống Mạn An uống thuốc được một lúc, thuốc cũng liền có tác dụng, cô liền an tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Bế Tống Mạn An lên phòng, cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, Đặng Trạch Minh còn chu đáo kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476837/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.