“Có con đối với mẹ đã là đủ lắm rồi!”
Miệng thì chắc nịch khẳng định nhưng lòng thì vẫn cứ đau, nước mắt không ngừng chảy dài, Tống Mạn An rõ biết mình và Bạch Nhược Quân đã không còn cơ hội nào cho nhau.
Nhưng biết làm sao được hiện tại cô đang mang trong người giọt máu của anh mà anh lại tay trong tay cùng với một người phụ nữ khác, làm sao tránh khỏi được việc cô tủi thân, dù sao cũng đang mang thai tâm lý nhạy cảm Tống Mạn An tạm thời khó lòng mà chấp nhận được.
Tống Mạn An nhất thời mất kiểm soát bỗng dưng cô xé toạt tờ báo trong tay mình, cảm xúc lên xuống bất thường, cô vò nát tờ báo quăng mạnh xuống sàn nhà, lòng ngực nghẹn đắng gấp gáp thở không ra hơi, bàn tay nhỏ từ dưới bụng chuyển hẳn lên lòng ngực mà ho khan không ngừng.
Vừa hay lúc này Đặng Trạch Minh cùng Ninh Lâm từ bên ngoài chạy bộ cũng kịp về đến nơi, mồ hôi trên người còn chưa ráo, bước chân thì mới chỉ vừa tới cửa lớn mà cả hai đã nhìn thấy cảnh tượng Tống Mạn An nằm vật vã trên sofa, cả người tái mét, mặt mày trắng bệch.
Đặng Trạch Minh và cả Ninh Lâm đứng ở cửa tạm thời hoảng mà cứ loay hoay nhìn nhau. Cho đến khi Tống Mạn An đã sắp lăn xuống khỏi sofa thì cả hai mới ý thức được mà chạy nhanh lại chỗ của cô.
Đặng Trạch Minh nhanh tay đỡ lấy người của Tống Mạn An, anh ôm lấy cơ thể của cô, đỡ cô ngồi lại lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476836/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.