“Còn cả đứa bé trong bụng của An An nữa nó cũng đâu thể lớn lên ở một môi trường không tốt được!”
Mày nhướng nhẹ, Đặng Trạch Minh nghĩ lại lời của Ninh Lâm quả đúng.
Đặng Trạch Minh hạ giọng: “Nói đi!”
“Tôi muốn cùng anh điều tra lại một số chuyện năm xưa có liên quan đến An An cùng một người khác nữa!”
“Một mình tôi e là không có đủ khả năng, lời tôi nói tên khốn đó lại chẳng chịu để tâm, cho nên tôi muốn tìm ra chứng cứ chứng minh rằng An An vô tội, bắt hắn ta phải quỳ gối xuống xin lỗi mẹ con của em ấy!”
Khóe môi cong nhẹ, Đặng Trạch Minh quét nhẹ ánh mắt lên người của Ninh Lâm đánh giá con người này đúng là có bản lĩnh nhưng lại không đủ nặng lực.
Được anh thuận ý góp vốn.
.....
Ba tháng trôi qua.
Bạch Nhược Quân vẫn kiên nhẫn ráo riết cho người tìm Tống Mạn An nhưng đều vô vọng đến một chút tin tức cũng chẳng có lấy.
Ba tháng chưa một đêm nào Bạch Nhược Quân được ngủ yên, đêm nào cũng thức đến tận gần sáng, chỉ cần một khắc anh nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng la hét không ngừng của Tống Mạn An cùng cảnh tượng đau đớn cô vật vã nằm dưới sàn nhà liên tục tự làm đau bản thân mình.
Có những đêm anh uống cả thuốc ngủ nhưng rồi đến nữa đêm vẫn giật mình tỉnh giấc, dù thuốc phiện đã cai nhưng Bạch Nhược Quân lại chuyển qua nghiện thuốc lá, ngày lao đầu vào công việc cùng việc tìm kiếm Tống Mạn An, đêm về lại thức trắng cùng điếu thuốc, chai rượu.....
Còn Lý Thư Ái kể từ hai tháng trước cũng chẳng còn tiếp nhận điều trị của bác sĩ nữa, chỉ có điều sau ba tháng qua quan sát Bạch Nhược Quân bỗng nhiên nghi ngờ cô ta, dạo gần đây cô ta cứ mập mờ làm gì đó, đối với Bạch Nhược Quân cũng chẳng nặng lòng, anh mở miệng hỏi đến thì cô ta luôn tìm đại một lý do để lấp liếm cho qua chuyện. Rồi cuối cùng Bạch Nhược Quân cũng chẳng quan tâm đến nữa mà giao lại toàn bộ từ việc theo dõi đến điều tra chuyện năm xưa của Lý Thư Ái cho trợ lý của mình.
Còn Tống Mạn An hiện tại thì bụng cũng đã có chút dấu hiệu nhô lên, ba tháng qua được sự chăm sóc của Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm cơ bản Tống Mạn An rất thoải mái, bệnh tình cũng theo tâm trạng mà thuyên giảm. Một tuần trước Đặng Trạch Minh quyết định rút lui khỏi công việc hiện tại cùng Tống Mạn An và Ninh Lâm chuyển đến một thành phố mới để cho Tống Mạn An dưỡng thai tốt hơn.
Việc năm xưa cũng được Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm bắt tay đào lại, về cơ bản đã có đủ bằng chứng để vạch trần Lý Vy, nhưng hiện tại vì thời điểm vẫn chưa thích hợp nên vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Chỉ là không ngờ truyền thông dạo gần đây luôn đưa tin Bạch Nhược Quân cùng Lý Thư Ái có quan hệ tình cảm, hay xuất hiện cùng nhau tại nhiều bữa tiệc lớn nhỏ, còn chung sống cùng nhau dưới một mái nhà.
Vì sợ Tống Mạn An kích động cả hai phải cố giấu lắm mới không để cho cô biết được, ngờ đâu sáng nay vậy mà Tống Mạn An lại vồ tình cầm lên được một bài báo có đầy đủ tin tức hình ảnh về Bạch Nhược Quân và Lý Thư Ái.
Mi mắt run run Tống Mạn An cố gắng nhìn thật kĩ người phụ nữ đang khoát lấy cánh tay của Bạch Nhược Quân mà không khỏi cau mày.... Cái tên là Lý Thư Ái nhưng khuôn mặt lại là của Lý Vy....
Chuyện gì thế này... Là cô ta phải không?
Cô ta vẫn còn sống sao?
Vậy tai nạn lần đó là sao? Rõ ràng xác của cô ta đã được tìm thấy?
Đầu óc bỗng rối như tơ vò, Tống Mạn An chẳng thể nào hiểu được mọi chuyện đang diễn ra...
Thừ người trên sofa Tống Mạn An cứ như người mất hồn... Thảo nào ba tháng qua Bạch Nhược Quân im ắng đến thế là do Lý Vy đã trở về rồi.
Anh không cần mẹ con của cô nữa!
Một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má, có lẽ là vì đang mang thai nên Tống Mạn An cũng hơi thất thường trong cách nghĩ, cô gượng cười mà đưa tay sờ xuống phần bụng đã nhô lên của mình, như an ủi bé con nhưng thực chất lại là tự trấn an bản thân mình: “Con à! Ba không cần mẹ con của mình nữa....”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]