Bạch Nhược Quân đứng ở cửa cuối cùng cũng thấy trợ lý Hồng cùng một người đàn ông cũng khá lớn tuổi đi vào, Bạch Nhược Quân liền lịch sự cúi nhẹ người bắt tay ông ta: “Chào ông!”
Vị bác sĩ cũng rất lịch sự bắt tay gật đầu đáp trả Bạch Nhược Quân, rồi đi cùng anh lên phòng của Tống Mạn An, vừa đi ông ta vừa lên tiếng: “Tôi nghẹ trợ lý của cậu nói vợ cậu đã ở trong tình trạng này lâu rồi nhưng không điều trị mà lại tự ý sử dụng thuốc sao?”
“Thú thật tôi chỉ mới biết bệnh tình của cô ấy gần đây thôi! Đúng là cô ấy hay tự ý dùng thuốc, tình trạng cũng đến mức nghĩ quẩn! Cho nên tôi mới tìm đến ông nhờ giúp đỡ..... Sau này bệnh tình của cô ấy đều nhờ cả vào ông rồi!” Bạch Nhược Quân vừa nói tay vừa mở cửa phòng.
Nhưng anh lại không ngờ Tống Mạn An không có trong phòng, Bạch Nhược Quân nhớ rõ khi nảy anh còn đem cô đặt trên giường, tự tay đắp chăn cho cô ấy vậy mà giờ không thấy cô liền cau mày, nhìn sang vị bác sĩ mà nói: “Ông chờ tôi một chút!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân để vị bác sĩ đứng ngoài cửa, mình thì đi thẳng vào trong xem xem Tống Mạn An đang ở đâu, nhìn ra ban công thì không có, nhà vệ sinh cũng chẳng có nốt, tay chống ngang hông Bạch Nhược Quân cau mày đứng nhìn tấm chăn bị xáo trộn, quần áo trong tủ thì lộ xộn bộ rơi bộ rớt.
Xem ra Tống Mạn An trốn rồi!
Bạch Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476807/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.