Lời của Bạch Nhược Quân vừa dứt, Tống Mạn An cười chua chát mà tự giễu, là ai khiến cô thành ra bộ dạng như thế này, rồi lại là ai ngồi ở đây giả nhân giả nghĩa lo này lo nọ, dù có nghĩ thế nào Tống Mạn An cũng chẳng thể hiểu mục đích của Bạch Nhược Quân hiện giờ là gì, chung quy một cách dễ hiểu nhất có lẽ là thần kinh của anh có vấn đề.
Đầu nghĩ, lòng liền tán thành, Tống Mạn An nhẹ gật gật đầu, bàn tay nhỏ dùng sức muốn đẩy người của Bạch Nhược Quân ra nhưng không thành, Tống Mạn An liền nhăn mày: “Anh quan tâm tôi làm gì chứ? Thả tôi ra mau lên!”
Bạch Nhược Quân vẫn ngồi im trên giường ôm lấy cơ thể Tống Mạn An, trực tiếp bỏ qua lời cô, áp sát khuôn mặt ép Tống Mạn An phải rụt đầu né tránh, anh nhẹ giọng: “Lo cho cô? Quan tâm cô?”
Mi mắt híp lại Bạch Nhược Quân chính là mạnh miệng không thừa nhận rằng mình lo cho cô, quan tâm cô mà cố tình sốc mẻ Tống Mạn An: “Cô bị ảo tưởng à? Ai rảnh rỗi mà lo cho cô! Nếu không phải vì cô đang mang trên mình danh phận Bạch thiếu phu nhân, thì nghĩ tôi sẽ ngồi đây cùng cô à? Tống Mạn An cô ngây thơ quá rồi đó!”
À!
Tống Mạn An cô chợt hiểu ra!
Thì ra là do bộ mặt của một gia tộc mà khiến cho con người ta phải chấp nhận gượng ép bản thân.....nhẫn nhịn!
Tống Mạn An không thoát khỏi vòng tay của Bạch Nhược Quân, cô gượng cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476806/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.