Chương trước
Chương sau
Thu hồi ánh mắt, Bạch Nhược Quân quay sang trợ lý Hồng dặn dò: “Cậu điều người đi tìm Mạn An về đây cho tôi! Càng nhiều người, thông tin càng nhanh càng tốt!”

“Thiếu phu nhân....” Trợ lý Hồng vẫn chưa hiểu chuyện gì mà hỏi lại Bạch Nhược Quân.

Tay véo nhẹ nhân trung Bạch Nhược Quân thở dài một hơi đầy suy tư: “Bỏ nhà đi rồi!”

“Cậu tạm thời dừng lại công việc ở Bạch Thị lo mà tập trung đi tìm người đi!”

“Vâng!” Nói rồi trợ lý Hồng liền nhanh chóng điều người đi tìm kiếm Tống Mạn An rồi mới lên xe đưa vị bác sĩ kia trở về.

Bạch Nhược Quân sau đó cũng nhanh chóng lái xe đi tìm Tống Mạn An, rong rủi trong dòng xe cộ tập nập trên đường, Bạch Nhược Quân cố tình lái xe thật chậm thật chậm để chắc chắn rằng mình không bỏ xót bất kì một ngóc ngách nhỏ nào để có cơ hội tìm thấy Tống Mạn An.

Chạy mãi chạy mãi đến nổi xăng trong bình đã sắp cạn khô, trời cũng đã nhá nhem chập tối nhưng vẫn không tìm thấy dù chỉ là một vết tích nhỏ của Tống Mạn An, chiếc xe cạn gần hết xăng mà dừng lại bên đường, cả người mỏi nhừ Bạch Nhược Quân gục đầu lên vô lăng, tĩnh lặng vừa được một lúc ngờ đâu bên tai lại vang lên tiếng người gõ cửa.

Bạch Nhược Quân thẳng người, chỉnh chỉnh lại mái tóc, anh hạ cửa kính xe xuống nhìn ra người đàn ông trong bộ quân phục đứng bên ngoài phía cửa sổ cau àmy mà lên tiếng: “Có chuyện gì sao?

Khi nhìn rõ người đàn ông trong xe là ai, người đứng phía bên ngoài cũng có phần hơi kính nể mà đáp: “Chỗ này không được đỗ xe, phiền anh có thể di chuyển được không?”

Bạch Nhược Quân trân trần nhìn người đàn ông một lúc rồi cũng kéo cửa kính xe lên khởi động xe mà rời đi, Bạch Nhược Quân không về thẳng biệt thự mà anh lái xe đi đổ xăng rồi đến chỗ Ninh Lâm đang điều trị, anh muốn xem xem Tống Mạn An có lại trốn anh đi cùng Ninh Lâm hay không?

Vừa mở cửa phòng, Bạch Nhược Quân đã nhìn thấy sợi dây dài được chấp vá từ từ quần áo cùng ga trải giường lủng lẳng ở trên cửa sổ, anh vội chạy đến chòm người nhìn xuống dưới. Có lẽ Ninh Lâm đã bỏ trốn được một thời gian rồi.

Là anh đã đoán đúng, Ninh Lâm bỏ trốn, Tống Mạn An cũng thế, khả năng rất lớn là hai người họ đi cùng nhau!

Khuôn mặt hầm hầm sát khí Bạch Nhược Quân đi thẳng đến chỗ của của hai tên vệ sĩ bên ngoài phía cánh cửa, tức giận mà lớn tiếng: “Ninh Lâm đi đâu rồi? Tôi bảo hai người canh chừng cậu ta.... Bộ hai người ngủ gục hay sao? Người trốn mất rồi mà còn đứng được ở đây sao? Tôi thuê các cậu về để trưng bày triễn lãm à?”

Đứng trước lời cáo buộc của Bạch Nhược Quân hai tên vệ sĩ không có lời giải thích cho sự lơ là thất trách của mình, là do hai người chủ quan nên chỉ đứng ở ngoài canh cửa cho nên mới dẫn đến việc Ninh Lâm bỏ trốn, trao đổi ánh mắt nhau hai tên vệ sĩ tìm cách hối tội: “Ông chủ là do chúng tôi làm việc thất trách, chúng tôi sẽ đi bắt anh ta về chuộc tội!”

Miệng thì nói nhưng nhìn chân hai tên vệ sĩ vẫn không có dấu hiệu di chuyển, Bạch Nhược Quân cau mày: “Không đi sao còn đứng đó làm gì?”

Lời Bạch Nhược Quân vừa dứt hai tên vệ sĩ liền xúm suýt nhau mà chạy lẹ đi tìm Ninh Lâm.

Cuối cùng Tống Mạn An vẫn là chọn Ninh Lâm thay vì chọn Bạch Nhược Quân anh.

Lòng bàn tay nổi đầy gân xanh Bạch Nhược Quân xiết chặt, chân đá mạnh vào cánh cửa anh ôm đầu đầy bực tức mà vò.

“Anh có bị làm sao không?” Bỗng từ đâu một âm thanh êm dịu vang lên bên tai của Bạch Nhược Quân, giọng nói này cực kì quen thuộc nếu anh không lầm thì....

Bàn tay buông lơi Bạch Nhược Quân từ từ ngẩng đầu lên, theo cảm quan mà tìm chỗ đứng của gọng điệu ấy, mi mắt khẽ chớp.... là Lý Vy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.