Ánh mắt nồng đượm dục cảm Bạch Nhược Quân lạnh giọng ghìm lại Tống Mạn An dưới thân mình: “Tống Mạn An cô thật sự lo cho thằng đó nhiều đến vậy sao?”
“Cô yêu nó rồi?” Mi mắt híp sâu Bạch Nhược Quân cố tình châm ngòi.
Lời Bạch Nhược Quân vừa dứt, Tống Mạn An cười nhạt chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải, nên đành im lặng.
Sự im lặng trước mắt của Tống Mạn An tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại làm cho Bạch Nhược Quân điên hơn, anh nghĩ rằng cô không trả lời chính là ngầm thừa nhận.
Cô yêu Ninh Lâm rồi!
Vậy còn anh.....
Đầu óc chẳng thể kiềm nén, Bạch Nhược Quân bỗng dưng nổi đóa, vươn tay bóp chặt cằm Tống Mạn An ép cô phải đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của mình, Bạch Nhược Quân nghiến răng đầy mỉa mai.
“Tống Mạn An cô dám ở trước mặt tôi ngầm thừa nhận rằng mình gian díu qua lại với Ninh Lâm sao?”
“Hôm ở bệnh viện tôi đã thấy nghi rồi. Không ngờ cô lại là thật! Cô đúng là bẩn thỉu!”
“Để tôi xem nó đã “chơi” nát cô chưa?”
Nói rồi bàn tay của Bạch Nhược Quân liền trở nên mạnh bạo không chút nương tình anh trượt dọc xuống một bên ngực của Tống Mạn An như muốn nghiền nát nó mà niết.
Tống Mạn An tạm thời bị hoảng mà hét lên một tiếng đầy đau đớn, nước mắt hai bên khóe mi không ngừng chảy ra, cô giãy nảy: “Bạch Nhược Quân anh điên rồi sao? Tại sao anh có thể ăn nói được những lời dung tục như thế chứ?”
Bạch Nhược Quân lúc bấy giờ tâm trí như bị ai đó thiêu đốt không còn lại một tàn dư của lí trí, anh đắt chí mà ghé sát tai Tống Mạn An châm lửa: “Nào nói tôi nghe xem nó “chơi” cô được mấy lần rồi? Có sướng không?”
Tôn nghiêm bị đạp đổ, nhân cách bị xúc phạm chẳng khác nào một con chó, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức, Tống Mạn An từ trong ê chề nhục nhã mà nắn nót: “Bạch Nhược Quân trước đây tôi còn tưởng anh quan minh lỗi lạc lắm thì ra cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử. Thật kinh tởm!”
“Kinh tởm? Cô dám mắng tôi? Tống Mạn An cô được lắm! Cô vì Ninh Lâm mà mắng tôi! Nhưng tiếc là cô cũng phải quy hàng phục vụ kẻ kinh tởm này mà thôi!” Nói rồi Bạch Nhược Quân mạnh bạo đưa tay xuống phía dưới tách hai chân của Tống Mạn An ra chà sát lên hai cánh hoa môi của cô khiến nó mở ra, ngón tay liền theo đó mà trường vào bên trong.
Tiểu hoa nhỏ nhắn, chật hẹp ép lấy ngón tay khiến cho Bạch Nhược Quân bị bức đến khó chịu mà cau mày.
Không phải đây là....
Ý nghĩ ngay tức khắc liền bị dập tắt Bạch Nhược Quân tiếp tục tiến vào hai ngón tay, cũng cảm thấy chật hẹp, anh dùng ngón tay ma sát với hoa môi của Tống Mạn An càng lúc ra vào càng nhanh, khiến cho mật dịch chảy ra. Trong nháy mắt một dòng nước òng ọc tràn ra từ huyệt thịt, chảy xuống mặt đất.
Quần áo trên người Tống Mạn An cũng đã bị Bạch Nhược Quân xé sạch vứt xuống đất, anh nâng người Tống Mạn An lên cao, mở khóa kéo quần không trực tiếp cởi ra mà chỉ cầm lấy vật nam tính đã cương cứng như sắp phát nổ của mình đặt trước cửa hoa môi ướt át.
Quy đầu to như quả trứng gà cọ cọ lên cửa hoa môi của Tống Mạn An đùa giỡn khiến cho lỗ nhỏ lại chảy nước. Xúc cảm lạ lẫm ngay tức khắc làm thần trí của Tống Mạn An bạo loạn, cô cố đẩy người Bạch Nhược Quân kêu lên: “Bỏ tôi ra.....Anh đê tiện..... Bạch Nhược Quân anh không phải là con người.... Anh khốn nạn.....Bạch Nhược Quân anh....”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]