Giọng điệu ngày càng nhỏ dần, Tống Mạn An dần dần cạn kiệt nguồn dưỡng khí dưới lòng bàn tay không chút nương tình của Bạch Nhược Quân, cô cố xuống giọng muốn được đem Ninh Lâm vào bệnh viện.
Nhưng Tống Mạn An cô đâu biết rằng thái độ của cô càng lo lắng cho Ninh Lâm lại càng khiến cho Bạch Nhược Quân điên tiết hơn.
Anh dùng sức xiết chặt cằm của Tống Mạn An hơn một tí ép cô buộc phải ngậm ngay miệng của mình lại mà cảnh cáo: “Tống Mạn An nếu cô còn dám mở miệng cầu xin cho nó thêm một lời nào nữa, tôi liền giết chết nó trước mắt cô!”
Cằm bị xiết chặt, cổ họng đã nghẹn đắng đến mức khó có thể hít thở được nữa, Tống Mạn An nén toàn hộ hơi còn lại trong người mình khó khăn cất giọng: “Bạch Nhược Quân anh không còn là con người nữa rồi.... Ngay cả đến Ninh Lâm anh cũng nhẫn tâm đối xử với anh ấy như vậy thật sao?”
Ánh mắt căm căm lóe lên tia lửa đỏ au Bạch Nhược Quân nhắm thẳng vào đôi mắt long lanh lệ của Tống Mạn An cười lớn: “Phải! Tôi điên đó rồi thì sao? Cô làm gì được tôi?”
Chỉ thẳng cánh tay còn lại về phía Ninh Lâm Bạch Nhược Quân trừng mắt thét lên: “Nó làm gì được tôi? Muốn đến chỗ của tôi cướp đồ của tôi đi à? Các người đừng có mơ! Trừ khi Bạch Nhược Quân này chết đi còn không đến một hạt bụi trong nhà tôi cũng đừng mong đem nó đi!”
Tống Mạn An đêm qua không có cơ hội được chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476798/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.