“Anh có rõ người đang không biết sống chết nằm dưới chân anh là ai không?”
“Đó là bạn của anh đó! Một người bạn từng rất thân!”
“Anh nỡ sao?”
Khóe môi cong lên, Bạch Nhược Quân nhàn nhã ngã lưng ra sofa như có như không lên tiếng: “Có gì mà không nỡ?”
Mi mắt khẽ chớp, đầu nghiêng nhẹ như sợ rằng mình nghe nhầm Tống Mạn An hỏi lại lần nữa: “Bạch Nhược Quân anh có biết bản thân mình đang nói gì không?”
“Đầu óc tôi rất tỉnh táo cô có thể an tâm!” Vừa nói Bạch Nhược Quân liền phất tay ra lệnh cho người của mình lôi Ninh Lâm ngồi lên.
Nhìn Ninh Lâm đối diện mình mặt mày không còn chút khí sắc, Tống Mạn An liên tục cựa quậy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Nhược Quân nhưng rồi lần nữa lại bị anh không chế: “Cô có muốn biết tối qua nó đã làm loạn thế nào ở đây không?”
Tống Mạn An không hiểu liền cau mày, cô nhìn sang Bạch Nhược Quân nước mắt ngắn bước mắt dài lo cho Ninh Lâm: “Tôi không muốn biết.... Anh có thể đưa anh ấy đi bệnh viện được không? Cứ như thế này anh ấy sẽ chết mất!” Tống Mạn An nói với Bạch Nhược Quân nhưng rồi đôi mắt của cô vẫn luôn dõi xuống chỗ của Ninh Lâm mà cầu xin.
Bạch Nhược Quân nhìn Tống Mạn An lo cho Ninh Lâm xoắn hết cả lên như vậy mà cũng liền cảm thấy phiền ở trong lòng, cảnh tượng này anh không mong muốn nhìn thấy chút nào.
Tống Mạn An thành công khơi dậy cơn điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476797/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.