Nhưng rồi bước chân còn chưa ra đến khỏi cổng, hệ thống chống trộm trong căn biệt thự của Bạch Nhược Quân đã được kích hoạt mà kêu lên inh ỏi, ngay lập tức dừng lại, Ninh Lâm cười ra nước mắt mà ôm Tống Mạn An chậm chạp từng bước từng bước chân một xoay người lại đối diện với Bạch Hạc Hiên đang đi tới, bước chân Ninh Lâm lùi ra phía sau thêm mấy bước, hệ thống chống trộm kêu mỗi ngày một lớn hơn.
Bạch Nhược Quân dồn bước chân Ninh Lâm đến anh nỗi không còn dám lùi dù chỉ là một bước nhỏ, cong nhẹ khóe môi Bạch Nhược Quân đưa tay xoa xoa nhẹ cổ tay mình cợt nhã: “Không định chạy nữa sao?”
Đầu ngoái lại nhìn về phía sau, ánh sáng đỏ chói đang lập lòe khắp nơi. Đúng lúc ba hồi “tút.... tút.... tút....” vang lên, Ninh Lâm liền hoảng loạn căm căm lửa hận mà gằng giọng:“Bạch Nhược Quân mày đúng là tàn ác hơn tao nghĩ!”
“Tùy mày nghĩ thế nào cũng được!” Bạch Nhược Quân không nặng không nhẹ mà đáp lời, nhàn nhã hai cánh tay lần nữa lại vươn đến trước mặt của Ninh Lâm, anh bấy giờ là kẻ đắc thắng mà ra lệnh:“Trả Mạn An lại đây cho tao!”
“Tao cứ không trả thì sao?” Ninh Lâm kiên quyết mà cố chấp.
“Tao giết mày!” Bạch Nhược Quân cũng chẳng chút nương tình mà dứt khoát.
“Bạch Nhược Quân mày không yêu em ấy hà cớ gì phải cố chấp đến như thế?”
Hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, Bạch Nhược Quân bị lời nói của Ninh Lâm làm cho lung lay.
Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476792/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.