Nhìn Bạch Nhược Quân vẫn không chút động tĩnh Ninh Lâm liền khẩn cầu mà nói tiếp: “ Nếu có thể chỉ cần để mình em ấy đi thôi cũng được.... Vị trí của em ấy..... Nợ nần trên người của em ấy nếu mày vẫn khăn khăn muốn đòi, tao nguyện dùng tính mạng của mình ra để đổi trả.... Chỉ cần mày tha cho em ấy thôi.... Lời của mày một chữ tao cũng không trái!”
Phì cười, Bạch Nhược Quân anh chính là xem nhẹ lời của Ninh Lâm, cúi người lướt nhẹ bàn tay, Bạch Nhược Quân lợi dụng lúc Ninh Lâm đang mất thế mà bất chợt ôm lấy Tống Mạn An từ trong lòng của Ninh Lâm ra, mặc cho sự giằng co của Ninh Lâm, không chút nương tình Bạch Nhược Quân liền co chân đá mạnh vào người của Ninh Lâm một cái.
Ngay lập tức cú đá hiểm hóc của Bạch Nhược Quân liền khiến cho Ninh Lâm tức khắc mất đi lực khống chế mà ngã dài ra đất, bàn tay lớn khó khăn chống dưới mặt đất, tay còn lại ôm chặt lấy bụng của mình mà nôn khan ra một ngụm máu, trân trân nhìn Bạch Nhược Quân cao ngạo ôm lấy Tống Mạn An.
Bạch Nhược Quân cùng lúc cũng cúi đầu nhìn tình trạng bấy giờ của Ninh Lâm, cũng không hề thấy xót mà ngược lại còn rất xứng đáng đối với một kẻ dám chống đối lại Bạch Nhược Quân anh, giữ thế chủ động, Bạch Nhược Quân ôm lấy Tống Mạn An thật chặt vào lòng mình, trừng mắt mà nhìn xuống Ninh Lâm cười nhạt : “Ninh Lâm thật xin lỗi mày.... Quả thật mày quỳ làm tao rất động lòng trước tình cảm chân thành của mày lắm đó.... Nhưng mà tiếc thật..... Xưa nay thứ gì đã là đồ của Bạch Nhược Quân tao thì đừng ai tơ tưởng đến việc sẽ cướp được!”
Nhìn xuống khuôn mặt không có mấy chút sắc của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân ghì giọng: “Bao gồm cả người tao hận cũng vậy, mày rõ chưa?”
Nói rồi Bạch Nhược Quân bật cười lớn tiếng ôm lấy Tống Mạn An quay lưng lại với Ninh Lâm ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Đem nó nhốt xuống tầng hầm chờ Tống Mạn An tỉnh lại tao tính sổ luôn một lượt, còn đám vệ sĩ của nó dù chỉ là một đứa cũng diệt tận gốc cho tao!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân liền ôm Tống Mạn An quay trở về phòng, nhẹ đặt cô nằm xuống giường, kéo kéo nhẹ tấm chăn anh phủ lên người cô, bước chân vừa định xoay gót rời đi, Bạch Nhược Quân lại va phải vỏ kim tiêm khi nảy Ninh Lâm đã vứt bừa dưới sàn nhà.
Bạch Nhược Quân liền cúi người trực tiếp nhặt vỏ kim tiêm lên cẩn thận đưa ngang tầm mắt xem qua một chút, anh cũng rất rõ chắc chắn Ninh Lâm sẽ không đưa loại thuốc nguy hiểm vào cơ thể của Tống Mạn An, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đem luôn mũi kim còn vướn thuốc này cùng vỏ kim tiêm bên phòng mình đi giám định luôn một thể.
Cầm vỏ kim tiêm trên tay Bạch Nhược Quân lại thoáng nhìn xuống Tống Mạn An trầm tư: “Mạn An số cô cũng tốt quá nhỉ, có người yêu cô nhiều đến như vậy, đến cả mặt mũi của bản thân, tính mạng của bản thân cũng chẳng màn đến...”
Thở dài một hơi Bạch Nhược Quân chăm chăm nhìn vào vỏ kim tiêm trong tay: “Nhưng đáng tiếc là hôm nay cô lại không có cơ hội được chứng kiến cảnh này!”
“Nhưng ai bảo tôi tốt bụng cơ chứ? Tôi nhốt Ninh Lâm của cô lại rồi, chỉ cần cô tỉnh lại nữa tôi liền cho cô cơ hội tận mắt chứng kiến chân tình....”
“Muốn đấu với Bạch Nhược Quân tôi sao?”
“Đừng có mà mơ mộng hảo huyền...”
“Các người chỉ có thua mà thôi!”
Đôi mắt rướm màu máu, Bạch Nhược Quân xiết chặt vỏ kim tiêm trong tay, dứt khoát mà rời đi.
Quay trở về phòng Bạch Nhược Quân đem hai vỏ kim tiêm bảo quản cẩn thận vào trong một bịch nilong nhỏ, sau đó mới gọi trợ lý Hồng đến để cậu ta đem hai mẫu vỏ kim tiêm đi đến bệnh viện để tiến hành giám định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]