Khi đã thấy vệ sĩ của mình từ ngoài cổng đang chạy vào Ninh Lâm bấy giờ mới liền ghim thẳng ánh mắt thách thức đến chỗ của Bạch Nhược Quân và người của anh:“Được hay không, không phải mày nhìn rồi sẽ rõ hay sao?”
Tiếng bước chân dồn dập, Bạch Nhược Quân vừa chỉ mới xoay đầu liền có thể nhìn thấy một top vệ sĩ đi vào, đám vệ sĩ này nhìn sơ qua ít nhất cũng gấp đôi người hiện tại của anh.
Bấy giờ anh mới rõ Ninh Lâm hôm nay đến đây là có chuẩn bị sẵn.
Nhưng đây là nhà của Bạch Nhược Quân anh!
Thở dài một hơi Bạch Nhược Quân thản nhiên đút hai tay vào tỏng túi quần, dáng vẻ hết sức bình ổn, tựa như một con thú hoang đang chờ con mồi sụp bẫy mà cợt nhã:“Ninh Lâm, mày nên nhớ đất dưới chân mày đang đứng là của tao!”
“Nếu mày có bản lĩnh thì ngày hôm nay mày không phải ở đây cướp vợ của bạn mày rồi!”
“Nếu mày có bản lĩnh cứ thử đem cô ta đi đi, tao đứng đây xem mày đi được mấy bước!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân liền phất tay bảo vệ sĩ lui ra, anh cũng điềm tĩnh mà đứng sang một bên còn cố tình đưa tay ra dọn đường mời Ninh Lâm đem Tống Mạn An đi.
Ninh Lâm bấy giờ cũng chẳng nghĩ nhiều, có cơ hội anh liền ôm Tống Mạn An đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước lại bị lời của Bạch Nhược Quân tác động mà khựng lại:“À.... Tao quên nói với mày là chỗ của tao có hệ thống an ninh chống trộm cực kì tiên tiến!” Nói rồi Bạch Nhược Quân liền đi đến đem nút khởi động hệ thống chống trộm đến trước mặt Ninh Lâm đưa lên mà cong nhẹ khóe môi:“Tao sợ mình không đủ kiên nhẫn mà lỡ tay.... Bấm một cái...”
Thu nút khởi động chống trộm về, Bạch Nhược Quân cười lớn thuận miệng “Bum” một tiếng kết hợp với hành động đưa hai tay lên diễn tả, nét mặt thách thức anh áp sát khuôn mặt của Ninh Lâm giọng điệu hết sức nhỏ nhẹ nhưng lại cực kì đay nghiến khiến cho người nghe cũng cảm thấy rùng mình:“Đến cả xương của mày tao e rằng cũng không tìm được nữa đó!”
Ninh Lâm trước lời đe dọa của Bạch Nhược Quân liền nhìn xuống Tống Mạn An vẫn còn đang ngủ say trong vòng tay mình bởi tác dụng liều thuốc khi nảy.
Lòng run sợ nhưng rồi Ninh Lâm lại nhận ra, Bạch Nhược Quân là đang muốn anh giao lại Tống Mạn An cho anh ta, vậy nếu như anh cố chấp muốn đem Tống Mạn An ra khỏi đây thì anh nắm chắc 50% mình sẽ thoát, còn 50% còn lại đó chính là sự điện dại của Bạch Nhược Quân.
Bấy giờ anh chỉ có hai sự lựa chọn!
Một là giao lại Tống Mạn An cho Bạch Nhược Quân nhắm mắt làm ngơ để cho anh ta tiếp tục hành xác Tống Mạn An.
Hai là Ninh Lâm anh ngay bây giờ sẽ cùng với Tống Mạn An rời khỏi đây, một là sống cùng sống hai là chết cùng chết!
Nhưng mà nếu đây đơn giản chỉ là tính mạng của anh thì tốt rồi, anh có thể dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng bấy giờ còn có cả Tống Mạn An, anh nhớ ra hình như mình không có quyền quyết định cuộc đời cô.
Nếu ngày mai Tống Mạn An tỉnh lại, biết tất cả mọi chuyện, cô có trách anh đã lén lút đưa cô đi khi chưa được sự đồng ý của cô hay không?
Nhưng bỏ lại cô thì Ninh Lâm anh lại không nỡ chút nào?
Phải làm sao đây?
Cuối cùng dứt khoác đánh liều, Ninh Lâm dùng lực ôm chặt hơn Tống Mạn An một chút, không trực tiếp đi ngang qua trước mặt của Bạch Nhược Quân, Ninh Lâm liền ra hiệu cho vệ sĩ của mình chặn người của Bạch Nhược Quân lại, ôm lấy Tống Mạn An, Ninh Lâm luồng qua khoảng trống khi nảy mình đã để ý đến mà chạy thẳng về phía chiếc xe đang đỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]