Chương trước
Chương sau
Bất chợt từ trong vô thức cánh tay anh đưa lên định chạm vào người cô nhưng rồi lại sợ, sợ cô lại đau thêm mà không dám chạm nào nên đành nén lòng mà rụt lại.

Tình yêu của anh dành cho Tống Mạn An cô ở độ khoảng hai năm về trước cũng giống như bàn tay lo sợ của anh lúc này vậy, chạm vào sợ làm cô tổn thương, nhưng rút ra rồi thì lại sợ cô bên ngoài bị ức hiếp.

Anh thừa nhận hai năm về trước mình là một thằng đàn không không đủ can đảm, không có can đảm nên mới không dám đứng ra giữ lấy tình yêu của lòng mình.

Nhưng hiện tại đã khác từ nay anh đã tự hứa với lòng mình rồi, dù là bất cứ giá nào Ninh Lâm anh cũng không để cho Tống Mạn An rơi dù chỉ là một giọt nước mắt nào nữa.

Hôm nay có chết ở đây anh nhất địmh cũng phải mang cô đi.

Thời gian chẳng còn nhiều anh càng không cho phép bản thân mình lãng phí, chỉ cần Bạch Nhược Quân điều động người anh chắc chắn muốn thoát khỏi đây rất khó khăn, nghĩ rồi Ninh Lâm không do dự nữa mà ngay lập tức nén lại đau xót trong lòng mình, từ trong túi quần lại lấy ra một liều thuốc, anh cẩn thận tiêm vào người của Tống Mạn An, chỉ là một liều thuốc có thể khiến cô ngủ sâu một thời gian mà thôi, anh sợ sau khi cô tỉnh dậy nếu mọi chuyện có xảy ra bất trắc cô thấy được mọi thứ đang diễn ra lại hoảng, anh làm vậy là vì tốt cho cô.

Tiêm thuốc xong cho Tống Mạn An, Ninh Lâm liền quăng bừa vỏ mũi kim tiêm xuống sàn nhà, anh trực tiếp bế Tống Mạn An lên, cẩn thận ôm cô trong vòng tay mình như chỉ sợ rằng chỉ cần anh buông lơi một lần nữa anh sẽ thật sự mất cô.

Ninh Lâm có nhanh có vội nhưng còn Tống Mạn An trên tay anh lại rất an toàn, anh bế cô chạy xuống nhà, người anh cũng đã chuẩn bị sẵn ở cổng sau biệt thự chỉ cần anh ôm Tống Mạn An ra đến nơi ngay lập tức sẽ xuất phát, vé máy bay cho cô anh và cả ba mẹ cô cũng đã được chuẩn bị sẵn.

Chỉ có điều hình như mọi thứ đã quá muộn rồi thì phải. Bước chân của anh còn chưa ra kịp đến chỗ đỗ xe đã bị Bạch Nhược Quân chặn lại, bước chân ngày càng một lùi về sau, Ninh Lâm. chăm chăm căm phẫn dùng ánh mắt mà đay nghiến Bạch Nhược Quân.

Bước chân dần sấn tới, Bạch Nhược Quân cùng người của mình ở thế chủ động mà càng dồn ép bước chân của Ninh Lâm:“Mày chạy không thoát đâu Ninh Lâm!”

Hai cánh tay vươn tới muốn đòi người, Bạch Nhược Quân nhẹ tênh giọng điệu nhưng lại cố ý nghiến răng, ánh mắt lại vô cùng thái độ đối địch với Ninh Lâm:“Trả Mạn An lại đây, nể tình chúng ta từng là bạn, tao hứa nhất định sẽ không truy cứu việc này nữa!”

Căm căm nhìn Bạch Nhược Quân xong lại thoáng lướt ánh mắt xuống khuôn mặt đang say ngủ của Tống Mạn An, Ninh Lâm kiên quyết:“Nhược Quân mày đừng có mơ! Tao nói rồi, tao đến là để cướp người! Hôm nay dù có chết ở đây tao nhất định phải mang bằng được An An đi!”

“Mày nghĩ mày mang cô ta đi được sao?” Bạch Nhược Quân bật cười nhìn đám vệ sĩ được mình điều động đến mà nhàn nhã thành câu.

Bật cười Ninh Lâm cố dùng sức đỡ lấy Tống Mạn An, bàn tay khó khăn anh luồng vào trong túi quần lấy ra một ngọn pháo đốt thẳng chúng lên bầu trời, một tiếng pháo nổ bầu trời liền rực sáng, Ninh Lâm ôm lấy Tống Mạn An nhìn xung quanh tìm khoảng trống.

Khi đã thấy vệ sĩ của mình từ ngoài cổng đang chạy vào Ninh Lâm bấy giờ mới liền ghim thẳng ánh mắt thách thức đến chỗ của Bạch Nhược Quân và người của anh:“Được hay không, không phải mày nhìn rồi sẽ rõ hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.