Lần này anh không qua chỗ giường của cô nữa mà là đi thẳng ra cửa phòng, sau khi nhìn Tống Mạn An nốt lần nữa Bạch Nhược Quân mới từ từ khép cánh cửa lại.
Quay trở về phòng Bạch Nhược Quân đi đến đầu giường kéo hộc tủ ra cầm lấy gói thuốc lá, anh đi thẳng lên sân thượng.
Ở đây khá cao gió lộng, có chỗ ngồi nghỉ ngơi có rượu lại có thuốc, Bạch Nhược Quân vừa lên đến nơi đã ngã nhào mông mình xuống sofa, tựa lưng vào thành sofa Bạch Nhược Quân rút một điếu thuốc châm lửa, tiện tay lại rót luôn một cốc rượu được người làm luôn chú ý đặt sẵn cho trường hợp anh muốn lên đây hóng chút gió, giải tỏa chút áp lực.
Rít một hơi thuốc thật sâu Bạch Nhược Quân liền thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi, lâng lâng một cảm giác thật thoải mái, kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay Bạch Nhược Quân vươn tay cầm cốc rượu lên hớp lấy một ngụm.
Khoang miệng liền cay xè, dây thần kinh bị kích thích đến tê dại, Bạch Nhược Quân cong nhẹ khóe môi đầy mệt mỏi mà ngã lưng ra thành sofa thở dài một hơi.
Đầu có hơi nặng, anh đưa tay một tay lên ấn ấn nhẹ thái dương, tay còn lại không ngừng đưa điếu thuốc vào miệng mà hút, phà ra một hơi, luồng khói mịt mù bao lấy cả khuôn mặt nặng trĩu.
Bạch Nhược Quân trầm tư mà khép hờ mi mắt: “Tống Mạn An rốt cuộc kiếp trước tôi mắc nợ gì cô chứ?”
“Nếu cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476782/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.