Tống Mạn An vẫn như một cái xác không hồn mà trơ mình, một lời đáp lại hay chỉ là một cử chỉ cô cũng chẳng có lấy.
Nhíu mày Bạch Nhược Quân định chòm người tới trước khuôn mặt của Tống Mạn An nhưng vừa hay bên ngoài lại có bước chân người, là người làm đem nước giải rượu vào.
Ý định của anh liền bị đánh gãy, anh ngồi yên trở lại vị trí cũ mà nhận lấy cốc nước giải rượu từ tay người làm, sau khi người làm lui đi, anh một hơi đã uống hết cốc nước giải rượu, đặt sang một bên, Bạch Nhược Quân khép hờ mi mắt trong thoáng chóc, anh kiên nhẫn đứng lên kéo theo chiếc ghế đi đến phía bên kia, phía mà Tống Mạn An vẫn đang không ngừng hướng đôi mắt của mình ra ấy, đặt chiếc ghế ở trước mặt của Tống Mạn An mà ngồi xuống, anh biết rõ Tống Mạn An đang hoàn toàn tỉnh táo mà kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Tôi bảo cô ăn cháo rồi xuống thuốc có nghe không?”
Tống Mạn An vẫn một mực giữ im lặng!
Vốn tính tình đã nóng nảy, trong người vẫn còn hơi men chưa thể tan hết, đáy mắt run run đỏ hoe Bạch Nhược Quân xiết chặt lòng bàn tay, anh dùng lực đạo khá mạnh mà đấm xuống giường, cú đấm xoẹt ngang qua tầm mắt của Tống Mạn An anh hằn giọng:“Tống Mạn An người cô bị thương không có sức đã đành. Bây giờ đến miệng cô cũng câm luôn rồi sao?”
Mi mắt bị lực đạo ở lòng bàn tay của Bạch Nhược Quân xoẹt ngang qua mà khẽ chớp, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476783/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.