Chỉ cần tâm lí có một chút bất ổn định cô cũng có thể kết liễu chính cuộc đời mình.
Bạch Nhược Quân nghe thấy thế cũng không hiểu sao trong người mình lại sinh ra cảm giác hơi lo lắng, anh giữ chân vị bác sĩ lại: “Bệnh của cô ấy là do tích lũy mà nên sao?”
Nhìn Bạch Nhược Quân rồi lại thoáng nhìn sang Tống Mạn An đang nằm trên giường vị bác sĩ gật đầu: “Theo tôi đoán có lẽ đúng là như lời cậu nói, là tích lũy một thời gian khá dài, tôi khuyên thật cậu nên tìm một bác sĩ chuyên sâu mà bắt tay vào điều trị cho cô ấy đi, nếu cứ duy trì trạng thái dùng thuốc cấp tốc để ổn định, tôi thấy cũng chẳng phải là cách lâu dài mà ngược lại còn khiến cho bệnh tình ức chế nhiều thêm! Sợ rằng một khi nó bộc phát sẽ còn nghiêm trọng hơn ngày hôm nay rất nhiều!”
Ánh mắt lại quét qua người của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân khẽ gật đầu rồi cho người tiễn vị bác sĩ ra cửa.
Sau khi bác sĩ rời đi, Bạch Nhược Quân liền đi đến đóng cửa phòng, bước chân có hơi chậm chạp anh chỉnh lại độ ấm trong căn phòng rồi sau đó mới đi đến bên giường của Tống Mạn An ngồi xuống.
Tay vo nhẹ sau đầu Bạch Nhược Quân hơi nặng nhọc mà ngồi lặng người nhìn cô một lúc lâu, trầm ngâm anh với tay cầm lên tấm ảnh cưới đã vỡ khi nảy được người làm gom lại đặt ở trên bàn cạnh đầu giường, nhìn vào tấm ảnh, nhìn lại nụ cười ngọt ngào có phần hơi tinh nghịch của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân bỗng dưng sực nhớ lại hình như hai năm rồi, hai năm kể từ ngày anh và cô lấy nhau, anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào của cô như thế này nữa.
Hai năm đủ để cô ngụy trang cho bản thân mình một vỏ bọc hoàn toàn khác, cô trước mặt anh luôn cố gắng hoàn thành thật thật tốt lời của anh, chưa bao giờ dám cãi dù là một lời, còn đối với đối tác cô cũng luôn tế nhị ở một mức lịch sự cho phép.
Từ khi lấy anh cô không còn là chính cô nữa!
Dày vò một người....
Bạch Nhược Quân anh thật biết cách!
Lúc này có phải anh nên vui mừng vì Tống Mạn An sống còn khổ sở hơn cả chết không chứ?
Không biết Vy Vy của anh ở dưới đó đã hài lòng với những gì mà anh đã làm đối với kẻ hại chết cô chưa?
Còn anh tại sao lúc này ở nơi lòng ngực lại có chút nhoi nhói khó chịu!
Là anh đang thương xót cho người con gái này sao?
Đó là điều anh không nên!
Nghĩ rồi Bạch Nhược Quân anh liền dứt khoát đặt lại tấm ảnh lên bàn.
Nhưng rồi nhìn thấy tấm ảnh nứt vỡ khung kính ngay trước mắt Bạch Nhược Quân lại cau mày, anh với tay cầm lại tấm ảnh cẩn thận gỡ khung hình ra, sau đó cầm lấy tấm ảnh kéo học tủ ra đặt vào ngay ngắn cho Tống Mạn An.
Anh không thể vò tấm ảnh ấy đi, có lẽ tấm ảnh này đang thuộc sở hữu riêng của Tống Mạn An, hoặc là thật sự lòng anh không nỡ....
Đóng lại hộc tủ Bạch Nhược Quân đứng lên cầm theo điện thoại anh đi đến bên khung cửa sổ gọi đi, là gọi cho trợ lý Hồng.
Sau ba hồi chuông bên kia vang lên, Bạch Nhược Quân trầm tư, ánh mắt hướng ra bên ngoài khung cửa sổ mà bảo: “Cậu sắp xếp cho tôi một thư kí mới đi.... Còn nữa tìm cho tôi một bác sĩ điều trị tâm lý.... Giỏi một chút”
Nói rồi Bạch Nhược Quân liền ngắt máy, anh quay lưng lại nhìn sang Tống Mạn An.
Lần này anh không qua chỗ giường của cô nữa mà làđi thẳng ra cửa phòng, sau khi nhìn Tống Mạn An nốt lần nữa Bạch Nhược Quân mới từ từ khép cánh cửa lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]