Chỉ cần tâm lí có một chút bất ổn định cô cũng có thể kết liễu chính cuộc đời mình.
Bạch Nhược Quân nghe thấy thế cũng không hiểu sao trong người mình lại sinh ra cảm giác hơi lo lắng, anh giữ chân vị bác sĩ lại: “Bệnh của cô ấy là do tích lũy mà nên sao?”
Nhìn Bạch Nhược Quân rồi lại thoáng nhìn sang Tống Mạn An đang nằm trên giường vị bác sĩ gật đầu: “Theo tôi đoán có lẽ đúng là như lời cậu nói, là tích lũy một thời gian khá dài, tôi khuyên thật cậu nên tìm một bác sĩ chuyên sâu mà bắt tay vào điều trị cho cô ấy đi, nếu cứ duy trì trạng thái dùng thuốc cấp tốc để ổn định, tôi thấy cũng chẳng phải là cách lâu dài mà ngược lại còn khiến cho bệnh tình ức chế nhiều thêm! Sợ rằng một khi nó bộc phát sẽ còn nghiêm trọng hơn ngày hôm nay rất nhiều!”
Ánh mắt lại quét qua người của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân khẽ gật đầu rồi cho người tiễn vị bác sĩ ra cửa.
Sau khi bác sĩ rời đi, Bạch Nhược Quân liền đi đến đóng cửa phòng, bước chân có hơi chậm chạp anh chỉnh lại độ ấm trong căn phòng rồi sau đó mới đi đến bên giường của Tống Mạn An ngồi xuống.
Tay vo nhẹ sau đầu Bạch Nhược Quân hơi nặng nhọc mà ngồi lặng người nhìn cô một lúc lâu, trầm ngâm anh với tay cầm lên tấm ảnh cưới đã vỡ khi nảy được người làm gom lại đặt ở trên bàn cạnh đầu giường, nhìn vào tấm ảnh, nhìn lại nụ cười ngọt ngào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476781/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.