Chương trước
Chương sau
Bạch Nhược Quân thì vẫn cứ thế ngồi dưới sàn nhà ôm lấy cơ thể đầy thương tích của Tống Mạn An chờ viên thuốc phát huy tác dụng.

Mất khoảng một lúc sau viên thuốc mới thật sự phát huy hết tác dụng của nó, Tống Mạn An trong vòng tay của Bạch Nhược Quân mà dần dần bình tĩnh lại, khuôn ngực liên tục phập phòng dồn dập do hơi thở bị nén đến cùng cực.

Bạch Nhược Quân cũng dần thả lỏng lực đạo hơn ở cánh tay, anh bế người của Tống Mạn An lên, đem cô đặt lên giường, tay nhẹ vén mái tóc rối của cô, đôi mắt Tống Mạn An bấy giờ mới lộ rõ, anh nhìn thấy được trong đôi mắt ấy thật trống rỗng vô hồn lại mang theo vẻ cùng cực của tuyệt vọng đau đớn, cô cứ thất thần không một động tĩnh, cô nằm thừ trên giường thật im lặng, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ điên loạn khi nảy.

Bạch Nhược Quân nhìn cô mà không khỏi cảm thấy thương xót, nhưng rồi nhớ lại quá khứ cô đã từng hại chết người anh thương ra sao thì sự thương cảm nhất thời ấy lại chẳng là gì trong anh cả.

Nhưng rồi Bạch Nhược Quân cũng chẳng thể trơ mắt đứng nhìn được, trước tiên anh bảo người làm vào dọn dẹp lại phòng ốc một chút, sau đó là anh gọi cho bác sĩ đến tận nhà để xử lí qua những vết thương trên người cô vẫn còn ghim sâu mảnh thủy tinh, nhưng tuyệt đối lần này anh không gọi cho Ninh Lâm mà là gọi cho một người khác.

Anh sợ nhìn thấy phản ứng của Ninh Lâm khi nhì thấy Tống Mạn An ở trong tình cảnh này!

Anh sợ Ninh Lâm sẽ đòi mang cô đi....

Nhưng tuyệt đối không phải là vì cô, hay tình cảm mà anh dành cho cô không thể buông bỏ!

Mà là anh ghét cái cảm giác bị ai đó chạm vào đồ của mình, dù là bất kì thứ gì đi nữa, dù là đáng để trân trọng hay không đáng để trân trọng, dù là Tống Mạn An hay một cái móng tay của cô, đã là đồ của Bạch Nhược Quân anh thì không một ai được phép cướp, ngay cả Ninh Lâm cũng vậy.

Sau khi bác sĩ đến, Tống Mạn An vẫn duy trì trạng thái tĩnh lặng không một cái chớp mắt, cô nằm yên ở trên giường đôi mắt mở to trân trân nhìn trên trần nhà, khóe mi liên tục tuông trào nước mắt không thể ngừng.

Sau khi bác sĩ xem qua tình trạng của Tống Mạn An một chút bà liền đề nghị tiêm cho cô một liều thuốc an thần để cho cô chợp mắt trước.

Sau khi được sự đồng ý của Bạch Nhược Quân liều thuốc an thần liền được tiêm vào trong cơ thể của Tống Mạn An, cô từ từ bình yên mà khép lại mi mắt.

Nhân lúc Tống Mạn An vẫn còn đang ngủ, vị bác sĩ đã tranh thủ nhổ ra hết những mảnh thủy tinh đang cắm sâu vào trong người cô.

Kết hợp với việc người làm trong nhà lau sơ qua nước ấm cho cơ thể của Tống Mạn An, rất nhanh trên người của Tống Mạn An đã sạch máu, thay một bộ đồ mới, cô được bác sĩ băng bó lại toàn bộ vết thương trên người, nhưng khi nhìn lại trên người cô dường như chẳng còn nơi nào là không quấn đầy gạc y tế.

Xong xuôi vị bác sĩ đứng lên mà thở dài một hơi mà đi đến chỗ của Bạch Nhược Quân đang đứng, nhìnxuống chân anh cũng có vết thương bà liền đề nghi: “Cậu qua sofa ngồi tôi xử lí vết thương của cậu luôn!”

Nhìn qua Tống Mạn An đang nằm trên giường một lúc, Bạch Nhược Quân cuối cùng cũng gật đầu với vị bác sĩ, đi lại sofa ngồi anh được bà ấy sơ cứu vết thương cho, bởi vì vết thương trên người anh cũng không nhiều nên rất nhanh vị bác sĩ đã xử lí xong, trước khi rời đi bà còn không quên dặn dò anh cách săn sóc cho Tống Mạn An và cảnh báo tình trạng bệnh hiện giờ của cô đã dần tích lũy đến tột độ.

Chỉ cần tâm lí có một chút bất ổn định cô cũng có thể kết liễu chính cuộc đời mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.