Ngồi vào ghế sofa cô rót một ly rượu vang vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về việc đó.
Cô tự hỏi bản thân rằng, tại sao những vụ kiện cô tham dự đều giành phần thắng. Đều có thể đòi lại công bằng cho tất cả những người xung quanh.
Bọn họ đều ca tụng, tung hô cô sau mỗi khi một buổi phiên tòa thắng kết thúc. Nhưng đối với bản thân trong mắt cô là một kẻ thảm hại. Một kẻ thất bại trong việc đòi lại công bằng cho bản thân mình.
Liếc nhìn sang đống giấy tờ góc phải của chiếc bàn cô bất giác không thể kiềm chế được cơn tự trách bản thân dùng tay đập vỡ chiếc ly đang cầm.
Mảnh vỡ thủy tinh li ti vô tình ghim vào tay, cơn đầu dần dần tìm đến cô. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô trở nên như vậy suốt những năm qua.
Càng nhìn lại càng không thể chịu nổi cô đứng dậy đi về phía căn phòng ngủ có một chút sự ấm áp nhất của cô. Nằm trườn lên chiếc nệm đắp một cái chăn lớn cảm giác như được chữa lành vậy. Nó giống như một cái ôm sau những ngày cô cảm thấy mệt mỏi vậy. Tuy là ấm áp nhưng cô vẫn phải dùng thêm một liều thuốc an thần mới có thể ngủ một giấc trọn vẹn không bị ám ảnh bởi những thứ trong quá khứ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sau một giấc ngủ êm tới sáng do tác dụng của thuốc. Đi ra phòng khách nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh cô cũng chợt nhận ra vài điều. Đi đến dọn dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/2798212/chuong-30.html