Quay về phía cô, sau khi kiếm đồ băng bó vết thương ở tay do sự việc ngày hôm qua. Nhìn cảnh vật trước mắt cô dường như đã quá quen thuộc với nó. Nhanh chóng dọn dẹp lại rồi chuẩn bị tới giờ đi làm.
Sau khi dọn những mảnh vỡ xong liền vào bồn tắm ngâm mình. Buổi sáng trôi qua thật yên bình.
Chạy xe đến cơ quan khung cảnh xung quanh vẫn nô nức dòng người. Nhưng sao cô vẫn thấy cô độc ở cuộc sống náo nhiệt này.
Tới phòng làm việc cô từng bước đi vào, vết thương được băng bó sơ xài trên bàn tay cô nhìn có chút không thuận mắt.
Đi đến bàn việc cô nhìn thấy một phần ăn cũng như một hộp sữa nó đã nằm trên đó từ khi nào. Nhìn hộp sữa cô dường như đã nhận ra ai là người mua nó. Tử Mặc chậm rãi từng bước đến phía cô lên tiếng.
"Hôm nay trên đường đi em mua cho chị, sợ sáng chị đến sớm không kịp mua gì lại bỏ lỡ bữa ăn"
Cô chợt cười trong vô thức, suy nghĩ cậu ta có phải là quá ngốc hay không. Lo cho cô tới bữa ăn như vậy. Việc bỏ ăn đã là một phần cuộc sống của cô từ lâu mất rồi.
Anh nhìn cô ngây người ra đó, vẫn không hiểu lý do vì sao cô cười. Tử Mặc nhìn thấy nụ cười đó liền không tự chủ được bản thân liền lên tiếng.
"Chị cười đẹp thật"
Không gian bỗng dưng có chút ngượng ngùng, cô ngước nhìn Tử Mặc. Có chút bất ngờ, có người vừa khen cô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/2798210/chuong-31.html