Quả đúng như Lưu Tranh đã nghĩ, Điền Hải thật sự điên đến mức giận chó đánh mèo. Chỉ vì lão không chạm được đến người Tạ Nghiêu bởi sự quấy phá của Lưu Tranh bên cạnh cho nên chỉ có thể trút giận lên người khác.
Nhưng không may thay Lục Phỉ bởi vì được Lưu Tranh nhắc nhở nên mấy hôm nay đều đóng cửa kinh doanh ngầm chứ không mở cửa đón khách. Đám đàn em của lão muốn không nhìn hậu quả cũng muốn bắt người lắm, nhưng khổ nổi phá không được cửa sắt nhà người ta, còn bị tổ dân phố đuổi chạy, mất mặt không chịu nổi.
“Chúng mày đúng là một lũ ăn hại!”
Cốc cốc cốc!
Đương lúc lão định nổi điên nữa bỗng nhiên phía cửa phòng phát ra tiếng vang như có người gõ vào.
Tiếng mắng chửi của lão liền bị nghẹn lại bên trong cổ họng.
Một tên đàn em của lão nhìn lão một cái rồi mới đi ra mở cửa. Lúc nhìn thấy người bên ngoài hắn liền gọi với vào trong: “Đại ca, Lưu thiếu gia cùng Tống tổng đến thăm anh.”
Nói là đến thăm, bởi vì Lưu Tranh cầm theo một bó hoa bách hợp diễm lệ màu trắng, ai nhìn theo không biết lại tưởng hắn muốn đi viếng tang cùng một giỏ trái cây tiêu chuẩn, rất là có tâm nhé.
Mấy hôm nay ăn quả đắng của Lưu Tranh, Điền Hải vừa nghe thấy tên hắn đã nghẹn tức nổ phổi, thế nhưng lúc này lão lại chẳng dám phát tác, ngược lại còn phải nuốt một ngụm máu kia vào bụng, cố gắng chỉnh chu mình cho ra dáng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399030/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.