Mặc dù đã biết được một chút nhưng khi nghe Tạ Nghiêu nói về tình huống của Tạ Thạch Hứa Dương vẫn rất kinh ngạc. Cậu không nghĩ lại khó khăn đến thế.
Tạ Nghiêu đem phản ứng của Hứa Dương thu vào mắt, miệng vẫn còn nói: “Sắp tới mẹ và em trai em phải rút mình trong căn hộ nhỏ bé, sống cần kiệm qua ngày, có khi còn chẳng bằng lúc cha em còn sống.”
Hắn nói như vậy không phải là vô căn cứ. Con người Tạ Thạch hắn rất hiểu. Lão là loại người sống sung sướng đã quen. Mặc dù có chí hướng nhưng không chịu được khổ. Một lần ngã xuống đối với lão có lẽ là gượng dậy không nổi. Nếu lão không kịp thích nghi với thất bại, khả năng nhà họ sẽ sống trong túm thiếu rất lâu, rồi lại ra cái cơ sự gì khó mà nói được.
Hứa Dương ngơ ngác một hồi, nửa hiểu, nửa như không hiểu mà ngốc nghếch nhìn hắn dò hỏi.
Tạ Nghiêu cũng không làm khó cậu mà nói: “Nếu em muốn tôi có thể giúp đỡ họ.”
Họ ở đây là mẹ và em trai cậu. Nói sao thì đó cũng là máu mủ ruột thịt của Hứa Dương.
Hứa Dương ngốc ra, ngẩn ngơ nhìn hắn.
“Không muốn sao?”
Hắn yêu thương mổ lên môi cậu một cái.
Thiếu niên ngốc nghếch lắc đầu, một hồi lại sợ hắn không hiểu mà nói: “Không phải.”
“Nếu sau này em có khả năng, họ lại thật sự cùng đường, trở lại Hải thành em sẽ giúp họ.”
Con cừu nhỏ vốn không phải ngu ngốc, càng có chính kiến của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399029/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.