Còn có một câu gọi là vui quá hóa buồn.
Bỗng nhiên một hôm Tạ Nghiêu bất chợt hỏi Hứa Dương: “Có muốn đi học lại không?”
“Dạ?”
Hứa Dương bất ngờ bị hỏi thì có hơi đần ngốc ra.
Đến khi đối diện với ánh mắt không gợn sóng của Tạ Nghiêu một hồi cậu mới hiểu được điều hắn mới nói. Sau đó cậu không trả lời liền mà lại yếu ớt hỏi: “Đi học ở đây sao?”
Bên trong mang theo hương vị rất không tình nguyện.
Tạ Nghiêu nhìn cậu, hiểu được sao cậu lại hỏi thế.
Tuy rằng thời gian họ ở chung không nhiều nhưng hắn biết đứa nhỏ này vô cùng sợ cùng hắn tách ra. Hứa Dương còn biết hắn không phải người Hải thành, đương nhiên sẽ sợ hắn bỏ cậu lại đây.
Nếu thế thì cậu nhất định sẽ không chịu đi học.
“Không phải. Đợi tôi xong việc sẽ về Giang thành, đến lúc đó mới tìm trường cho em nhập học.”
Nghe được đáp án mình muốn, Hứa Dương vô thức thở nhẹ một hơi. Nhưng sau đó cậu vẫn hỏi: “Nhất định phải đi học sao?”
Đôi mắt thiếu niên trong vắt, đối với hắn tràn ngập lưu luyến.
Tạ Nghiêu im lặng một chút rồi hướng cậu vẫy tay: “Lại đây.”
Thiếu niên liền nhào vào người hắn, thật tự nhiên như đã làm rất nhiều lần ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn trông ngóng.
“Sao vậy?”
Hứa Dương ngẩn ra một chút, sau đó mới hiểu ý hắn mà hơi cúi đầu lí nhí đáp: “Em học không có giỏi.”
Tạ Nghiêu trầm ngưng nhìn cậu.
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399028/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.