Chương trước
Chương sau
Những lời này mà nói với Điền Hải, họ chỉ cần dùng đầu ngón chân là có thể tưởng tượng đến biểu tình của Điền Hải liền. Quả thật là hận không cầm dao đâm chết hai kẻ này ngay.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nội tâm có bao nhiêu uất hận bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu dạ vâng.

Ai biểu bản thân không bằng người ta chi. Cho dù lúc này đứng đây nghe những lời này là chính Điền Hải thì họ nghĩ lão cũng phải cúi đầu thôi. Như vậy có khi rất may mắn vì lão xảy ra chuyện, nếu không lão cũng không chỉ xuất huyết vết thương mà còn phải hộc máu bỏ mình tại chỗ.

“Vậy thôi lần sau chúng tôi sẽ tới thăm hắn, bảo hắn nghĩ ngơi cho khỏe, đừng lo nghĩ lung tung nữa.”

Mẹ! Các người đừng tới có khi lão đại của chúng ta sẽ sớm khang phục đó.

“Vâng, Tống tổng.”

Rốt cuộc họ vẫn chỉ có thể dùng thái độ tốt nhất tiễn người rõ ràng mang theo ý định cảnh cáo đến đây chứ không phải thăm bệnh gì đi. Có bao nhiêu nghẹn khuất cũng không thể nói.

Nhưng những lời kia có chết bọn họ cũng không dám nói với Điền Hải.

Nghĩ đến tương lai không biết phải làm sao đối phó với lửa giận của ông chủ, bọn họ thật tâm muốn bỏ của chạy lấy người cũng có nữa.

Còn người mang đến nổi khổ tâm cho họ lại chẳng hề biết. Hai kẻ thông đồng làm bậy kia lúc này vẫn còn khách sáo với nhau rồi cùng nhau choàng vai bá cổ đi ăn cơm chung.

Dù sao thì bởi vì chuyện này, một đoạn thời gian sau đó Điền Hải như biến mất khỏi tầm mắt của hai người Tạ Nghiêu.

Mắt thấy dự án sắp đi vào quy trình nên có, chính là nói thời gian Tạ Nghiêu ở Hải thành sắp kết thúc rồi. Những ngày cuối đó Hứa Dương liền hớn hở chuẩn bị gói ghém đồ đạc theo hắn rời đi.

“Có muốn ra ngoài chơi không?”



Tạ Nghiêu cưng chiều sờ đầu con cừu nhỏ đang hí hửng tính toán xem nên sắp xếp đồ đạc thế nào mà nhẹ giọng hỏi.

Từ đợt xảy ra chuyện kia với Điền Hải, Hứa Dương liền không chịu ra ngoài nữa, cũng chỉ vì sợ làm phiền đến hắn. Bình thường cậu chỉ chịu đi siêu thị mua thực phẩm cùng với hắn, ngoài ra đều ở nhà. Mà dạo này Hứa Dương còn bắt đầu xem lại sách giáo khoa trước đây để tiện cho việc nhập học nên tính ra cậu cũng không phải quá mức nhàm chán đến trầm cảm.

“Lần này đưa em đi công viên giải trí, đông người như vậy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thật ra hắn muốn nói cho dù họ có rời Hải thành cũng chưa chắc Điền Hải chịu buông tha nếu lão vẫn ghi hận trong lòng. Hắn cho rằng hắn có thể bảo vệ tốt đứa nhỏ này nên không cần cậu phải bó tay bó chân như vậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói, chỉ chiều theo ý cậu. Cùng lắm đến Giang thành hắn sẽ bù đắp cho cậu sau.

Mai mốt thôi họ sẽ rời Hải thành, cho nên hắn muốn đưa cậu đi chơi.

“Có thể đi thăm chị Phỉ không?”

Thiếu niên vốn còn đắn đo, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn dò hỏi.

“Được chứ.”

Tạ Nghiêu không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

“Cảm ơn chú!”

Đổi lại là thiếu niên nhào vào người hắn, chân thành thể hiện niềm vui sướng từ tận đáy lòng của mình với hắn.

Tạ đại gia bị thân hình mềm mại đã được nuôi tốt lên đáng kể của thiếu niên cùng những cái gặm cắn như cún nhỏ làm lòng hắn ngứa ngáy nhộn nhạo hết cả lên. Thằng anh em bên dưới đũng quần y như rằng muốn tạo phản.

Kể từ khi xác định tình cảm họ quả thật không thiếu những đụng chạm bắn ra lửa nhưng đó vẫn còn trong giới hạn mà Tạ Nghiêu cố tình kiềm chế. Lúc không thể kiềm nén được nữa, hoặc là thiếu niên tuổi nhỏ khí huyết nhiều không nhịn được động tình với hắn, họ mới vật lộn với nhau một trận nhưng đều không làm đến bước cuối cùng.

Bỗng nhiên hôm nay thiếu niên lại trở nên nhiệt tình quá mức, nơi nơi đốt lửa trên người hắn không nói, còn rủ rỉ tỉ tê thẹn thùng bên tai hắn: “Chú út… Còn một tháng nữa là em trưởng thành rồi…”



Oành!

Nơi nào đó trong đầu Tạ đại gia như có quả bom nguyên tử vừa mới nổ tung.

Hắn choáng váng một đỗi, lại tung lung ôm thiếu niên đang làm loạn trong ngực hỏi: “Không phải còn bốn tháng nữa sao?”

Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?

Không thể nào chứ, hắn cho rằng mình để ý chuyện này nhất. Đặc biệt là theo thời gian đứa nhỏ được hắn nuôi đến tốt, trông là có thể nuốt vào bụng được rồi.

Cho dù hắn rất muốn nói ít nhất vẫn còn một tháng nữa mà, sao đứa nhỏ này lại làm như hôm nay em đã mười tám rồi câu dẫn hắn thế!!

Lại nói, Hứa tiểu cừu trước đây đến việc làm tình giữa nam nam cũng không rõ, thế nhưng bây giờ còn biết chủ động, nói có sách mách có chứng mà ám chỉ cho Tạ đại gia, quả thật là một tiến bộ vượt bậc. Mà công lao phải kể đến chính là do Tạ Nghiêu sau đó đã mua cho cậu một chiếc điện thoại đời mới, thiếu niên tuổi nhỏ dễ dàng nghiện mạng có thể ở trên đó hiểu biết thêm thật nhiều thứ.

Sau đó phải kể đến lúc Tạ Nghiêu lần đầu làm phụ huynh đi kiểm tra lịch sử tìm kiếm của cậu, phát hiện bên trong nào là…

Nam nam quan hệ thế nào với nhau?

Làm thế nào để câu dẫn chú??

Các bước có thể quyến rũ một người đàn ông trưởng thành đến thất điên bát đảo???

Mẹ! Cái quái gì đây!!!

Đứa nhỏ của hắn bị dạy hư lúc nào sao hắn không biết!!! Tạ đại gia muốn gào lên tiếng máng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.