Những lời này mà nói với Điền Hải, họ chỉ cần dùng đầu ngón chân là có thể tưởng tượng đến biểu tình của Điền Hải liền. Quả thật là hận không cầm dao đâm chết hai kẻ này ngay.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nội tâm có bao nhiêu uất hận bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu dạ vâng.
Ai biểu bản thân không bằng người ta chi. Cho dù lúc này đứng đây nghe những lời này là chính Điền Hải thì họ nghĩ lão cũng phải cúi đầu thôi. Như vậy có khi rất may mắn vì lão xảy ra chuyện, nếu không lão cũng không chỉ xuất huyết vết thương mà còn phải hộc máu bỏ mình tại chỗ.
“Vậy thôi lần sau chúng tôi sẽ tới thăm hắn, bảo hắn nghĩ ngơi cho khỏe, đừng lo nghĩ lung tung nữa.”
Mẹ! Các người đừng tới có khi lão đại của chúng ta sẽ sớm khang phục đó.
“Vâng, Tống tổng.”
Rốt cuộc họ vẫn chỉ có thể dùng thái độ tốt nhất tiễn người rõ ràng mang theo ý định cảnh cáo đến đây chứ không phải thăm bệnh gì đi. Có bao nhiêu nghẹn khuất cũng không thể nói.
Nhưng những lời kia có chết bọn họ cũng không dám nói với Điền Hải.
Nghĩ đến tương lai không biết phải làm sao đối phó với lửa giận của ông chủ, bọn họ thật tâm muốn bỏ của chạy lấy người cũng có nữa.
Còn người mang đến nổi khổ tâm cho họ lại chẳng hề biết. Hai kẻ thông đồng làm bậy kia lúc này vẫn còn khách sáo với nhau rồi cùng nhau choàng vai bá cổ đi ăn cơm chung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399031/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.