Ban đầu Hứa Dương còn không chịu thả hắn ra, nhưng mà dưới sự dỗ dành nhỏ nhẹ của Tạ Nghiêu, cậu rốt cuộc cũng chịu buông lỏng tay. Có điều ánh mắt như chú cừu nhỏ đáng thương vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, một khắc cũng không rời.
Nhìn dáng vẻ tơi tả của cậu, trên cổ tay còn có mấy dấu vết do bị nắm đến bầm tím, lòng hắn ê ẩm, hận không quay lại tẫn cho Điền Hải một trận nữa.
Lúc đó hắn còn không biết vì bị hắn đánh đập quá tàn nhẫn, Điền Hải phải nằm trên giường hơn nửa tháng. Mặc dù không gãy tay gãy chân nứt xương nhưng động gân động cốt là khó tránh khỏi, còn chưa nói nổi đau da thịt lão chưa từng chịu qua. Hơn hết là tính phúc bị hắn đạp gãy, cũng chẳng biết có trị được tốt không, tương lai có thể không mần ăn gì được nữa.
Quả thật là đã kết lên thù sâu hận lớn triệt triệt để để rồi.
“Sợ không?”
Rõ ràng không cần hỏi cũng biết, nhưng hắn vẫn hỏi. Thật ra cũng chỉ là muốn trò chuyện khiến thiếu niên thả lỏng thôi.
Thấy cậu dẩu môi oan ức nhưng vẫn dối lòng lắc đầu, hắn thương tiếc vừa nhẹ nhàng giúp cậu cởi quần áo nhăn nhún ra.
Thiếu niên từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn hắn, không chút nào để ý bị hắn cởi sạch, thả vào bồn tắm, được dòng nước ấm áp ôm lấy, thoải mái đến mức khiến cậu thả lỏng cơ bắp căng cứng trên người. Sắc mặt cũng có vẻ tốt hơn.
Chỉ là lúc hắn xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399023/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.