“Dạ…” 
Thiếu niên liền rụt cổ lại, còn không quên oan ức dẩu môi nhìn hắn. 
“…” 
Mẹ hắn đúng là tự làm tự chịu mà!! 
Ai mượn hắn tay nhanh hơn não, nói một đằng làm một nẻo đem con cừu nhỏ này mang về, giờ thì hay rồi. 
Hắn lại không thấy thiếu niên trộm cúi đầu nhếch lên khóe môi một cách ranh mãnh nhưng lại hoạt náo như tinh linh. 
“Tóm lại là khi tôi không nói thì em không được tự ý làm như vậy.” 
Hắn vừa nói đến đây đã thấy thiếu niên không tiếng động phản đối. 
“Cái mỏ kia là ý gì hả!?” 
Tạ đại gia liền rướn người qua đưa tay bóp cái mỏ đang vểnh lên của cậu, còn không quên hung dữ hỏi. 
Nhưng thiếu niên đã biết hắn miệng cọp lòng mềm, làm gì có sợ hắn. Cho nên cậu mặc cho hắn ngắt môi, ú ớ nói: “Em ông uốn…” 
Tạ Nghiêu bị cậu đáng yêu như vậy chọc cười, từ bi đem cái miệng cậu thả ra. 
Kết quả thiếu niên liền được nước làm tới, quá khứ vốn thiếu thốn tình thương liền khiến cậu vừa gặp được liền muốn đòi nhiều hơn, không hề có chút do dự nào, cho dù có e thẹn. 
Hứa Dương vừa được thả ra liền chạy qua cái bàn ngăn cách giữa họ, nhào vào lòng người đàn ông còn đang ngây người vì hành động của cậu vừa lớn mật ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn nhấn mạnh lần nữa: “Em không muốn!” 
“Em…” 
Tạ Nghiêu ngớ người. 
“Em muốn trở thành người gần gũi nhất của chú!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399012/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.