“…” 
Tạ Nghiêu nhức nhức cái đầu nhìn con cừu nhỏ nào đó không biết vì sao lại chui vào được phòng hắn, rõ ràng hắn đã khóa rồi. 
Việc này phải nói đến sự tình trước mặt không chỉ xảy ra lần thứ hai, Tạ Nghiêu đã đề phòng cậu mà bắt đầu khóa cửa phòng cho dù đang ở trong nhà mình. 
Chẳng lẽ nãy hắn quên khóa? 
Tạ Nghiêu chỉ biết hoài nghi mình chứ không nghĩ Hứa Dương sẽ có chìa khóa. 
Dù sao vấn đề đáng quan tâm hiện tại là làm sao giải quyết con cừu non không biết sợ này. 
“Hứa Dương, đứng dậy. Về phòng của em đi.” 
Giọng điệu hắn tự cho là nghiêm khắc hướng thiếu niên trùm kín chăn, chỉ để lộ hai con mắt nhức đầu ra lệnh. 
Kết quả lại nhận được một cái lắc đầu kiên quyết của thiếu niên: “Không, em muốn ngủ chung với chú.” 
“…” 
“Giường chú rộng như vậy, không chật đâu.” 
“…” 
Vấn đề là chật hay không chật à? 
“Đi xuống!” 
Không muốn nói nhiều, Tạ Nghiêu liền động thủ kéo người ra. 
“Không mà!” 
Hứa Dương sống chết không chịu, quyết định chơi trò ăn vạ nắm chặt chăn nệm bên dưới, Tạ Nghiêu làm kiểu gì cũng không kéo cậu ra được. 
Không, thật ra là hắn sợ mạnh tay quá làm cậu đau. Dù sao cái thân hình kia của cậu cũng quá mong manh, cho dù mấy hôm rời khỏi Tạ gia cậu cũng xem như là sống tốt, sau đó còn được Tạ Nghiêu chăm bẵm nên có da có thịt hơn rồi nhưng mà vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399013/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.