So với họ ở bên này, Tạ gia bên kia lại không hề vui vẻ như vậy. 
Sau khi bị Hứa Dương không chút thương lượng mà gạt bỏ chuyện về nhà như vậy, Tạ Thạch đương nhiên không chịu được mà nổi điên đập phá đồ đạc một trận. 
Nhưng vấn đề cần giải quyết lại không phải thông qua việc đó mà giải quyết được. Ông ta còn chẳng có thời gian nổi giận với đồ đạc đã phải đối mặt với lửa giận của Điền Hải. 
“Anh Hải, không phải em muốn như vậy, nhưng mà em thật sự không tìm được thằng nhóc kia. Anh xem…” 
Tạ Thạch khúm núm đến mức không dậy nổi chút hùng hổ nào, làm gì giống lúc ở nhà, hở tí là mắng chửi đập phá chứ. Nhưng vì cái mạng của lão, lão chỉ đành phải như vậy thôi. 
Liếc thấy sắc mặt Điền Hải vẫn không tốt lên, Tạ Thạch nghĩ một chút liền nói: “Anh Hải, mặc dù em không biết nó ở chỗ nào, nhưng mà em biết nó đang ở với ai.” 
“Ai?” 
Điền Hải rốt cuộc có hứng thú mà ngẩng đầu lên nhìn lão, trong lúc đó còn không quên đem khói thuốc từ trong miệng phun ào ạt ra ngoài, trực tiếp phun cho Tạ Thạch một mặt khói bụi mịt mù. 
Nhưng lão chẳng dám than vãn, chỉ lấy lòng nói: “Nó đang ở cùng thằng em tôi, Tạ Nghiêu.” 
“Tạ Nghiêu?” 
Cái tên này có vẻ Điền Hải không có ấn tượng lắm, này cũng bởi vì Tạ Nghiêu không ở Hải thành. Nhưng danh tiếng của hắn cũng như việc hắn xuất hiện ở Hải thành lại vẫn ung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399011/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.