Thời điểm đó trong tiệm Lục Phỉ đang an ủi Hứa Dương vẫn còn không tiếng động khóc đến thương tâm: "Em đừng buồn..." 
"Ầy, Dương Dương đừng lo, không cần họ chị cũng có thể bảo vệ em." 
Mặc dù cô chẳng rõ, trực giác cũng nói cô biết lý do Hứa Dương khóc không chỉ có một nhưng mà nguyên nhân cơ bản cô vẫn đoán được chút chút. Cho nên cô liền an ủi cậu. 
Kết quả Hứa Dương được cô an ủi cố nén thương tâm lại lắc đầu nói: "Em sẽ làm liên lụy chị, chị Phỉ..." 
Cậu khổ sở đưa tay quẹt nước mắt, dáng vẻ quật cường muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. 
"Chẳng lẽ bọn chúng còn muốn cường ép công dân lương thiện sao?" 
Lục Phỉ không cho là đúng. Nếu thấy tình huống không ổn cô còn không biết báo cảnh sát sao? 
Thời điểm nghĩ tới điều này bỗng nhiên cô nhìn thấy gì đó, đôi mắt khẽ mở lớn, tay lại theo bản năng vỗ vai Hứa Dương bởi vì quay lưng ra cửa nên không nhìn thấy mà ấp úng gọi: "Dương Dương..." 
Lúc đó tiếng bước chân người bước vào tiệm cũng vang lên bên tai Hứa Dương nên cậu theo bản năng quay lại. Đôi mắt còn mờ mịt của cậu nhìn không rõ người đàn ông đang đứng ngược sáng kia nhưng cảnh tượng giống như từng quen lại khiến cậu vô thức mở lớn đôi mắt ngốc nghếch. 
"Chú..." 
Cậu lẩm bẩm theo bản năng. Dáng vẻ cố nén không dám hi vọng lại không dám hỏi vì sao quay lại khiến người thấy thương. 
Tạ Nghiêu nhíu mày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3398997/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.