Hắn muốn xem cậu còn có thể nói gì nữa. Nhìn thì ngoan ngoãn mà cũng tâm cơ lắm. 
Nhưng Hứa Dương bị đánh giá là tâm cơ lại đang rất bối rối, bởi vì cậu không biết nên thuyết phục người trước mặt thế nào nữa. Hai chữ tâm cơ kia cậu không dám nhận, cậu chỉ là cùng đường rồi thôi. Nếu hôm nay không xảy ra chuyện thì có lẽ cậu sẽ không gấp gáp như thế. Nhưng trực giác nói cho cậu biết nếu hôm nay cậu không thể thuyết phục được người này mang cậu đi thì kết cục của cậu sẽ vô cùng thảm. 
Phải nói là trực giác của Hứa Dương không hề sai chút nào. 
Bởi vì đám người bên ngoài kia không tìm thấy cậu nên đã đem khu này phong tỏa. Chỉ cần có một ngày Hứa Dương ló đầu ra cậu sẽ bị túm lại ngay. 
Hứa Dương gấp đến độ luống cuống, lại bởi vì bị từ chối mà nước mắt không khỏi trào ra, rơi lộp bộp xuống đất. 
Không khí trong tiệm bất giác bị kéo căng ra vì sự bi thương của thiếu niên. 
Ai đó trong lòng còn đang đợi nghe thiếu niên nài nỉ bất ngờ bị nước mắt của cậu tập kích thì có hơi sững người một chút. Mặc dù cậu cúi đầu nên hắn không trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt tèm lem kia, thế nhưng đỉnh đầu thiếu niên lại có bao nhiêu đáng thương đều như tùy thời tùy lúc đâm vào lòng hắn, làm hắn cứ có cảm giác như mình là tên đại ma đầu đã làm chuyện đại gian đại ác gì đó không thể tha thứ rồi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3398996/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.