Tạ Nghiêu một bộ như không quan tâm liếc thấy dáng vẻ nhộn nhạo ở trong mắt hắn lại phảng phất như gió xuân của thiếu niên, trong lòng bất giác rục rịch một cách khó hiểu. Ngoài mặt hắn lại làm như không thấy rối rắm của cậu mà đứng tần ngần ở đó như một bức tượng.
Hắn cứ nghĩ đứa nhỏ này nhát gan, sẽ không chủ động mở miệng bắt chuyện với mình
Nhưng một hồi hắn lại nghe cậu lí nhí nói: "Cảm ơn chú."
Hắn không hiểu lắm lời cảm tạ này, nhưng thứ đầu tiên hắn để ý lại là...
"Không cần gọi tôi là chú."
Họ không có quan hệ huyết thống, hắn cũng không già như thế.
Ba mươi, không già.
Thiếu niên mười bảy tuổi bị hắn sửa miệng ban đầu thì giật mình, sau đó không khỏi e ngại nhìn hắn.
Tạ Nghiêu bị đôi mắt tròn vo kia nhìn, không khỏi mím môi: "Gọi anh."
"Phụt! Khụ khụ khụ..."
Kết quả đáp lại hắn đầu tiền lại là một loạt tiếng ho khan điên cuồng của Lưu Tranh. Bên trong nồng đậm hương vị khiến lông mày hắn nhăn tít cả lên.
Có gì đáng để giật mình lắm à! Tạ đại gia bực bội nghĩ.
Ngược lại là Hứa Dương cảm thấy khó hiểu nhìn họ. Nhưng lúc cậu nhìn thấy cái cằm khẽ bạnh ra của người đàn ông đang thẹn quá hóa giận, tự nhiên cậu thấy tim mình đập mạnh dữ dội. Mặc dù mặt ngoài cậu vẫn lắc đầu nghiêm túc bác bỏ: "Về vai về vế không thể gọi như vậy."
"Phốc! Ha ha ha!!"
Lưu Tranh trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3398995/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.