"Còn đại gia ngài vì cớ gì đại xá quang lâm khu này?" 
"Chắc không phải cũng tới mua thú cưng chứ?" 
Lưu Tranh nửa đùa nửa thật nhìn Điền Hải. 
Lão ta liền cười rung hết thịt trên người lên: "Nào có! Là thấy Lưu thiếu gia nên ngừng lại bắt chuyện thôi." 
"Vậy sao?" 
Lưu Tranh đương nhiên không tin rồi, nhưng hắn không nghĩ đôi co với ông ta. Bởi vì Tạ Nghiêu đi vào không thấy đi ra, ngược lại là Lục Phỉ đang đứng trong tiệm nhìn hắn đầy ẩn ý nên nói xong hắn liền đi vào trong tiệm: "Vậy không làm phiền Điền gia. Bữa sau sẽ cùng Điền gia ôn chuyện, hiện tại tôi có việc rồi." 
"Họ đến cửa sau rồi, anh biết đường đi chứ..." 
Lục Phỉ tranh thủ nói nhỏ với Lưu Tranh, sau đó mới lớn tiếng bảo: "Thức ăn cho mèo của anh đây. Tôi còn không nghĩ anh để quên nó." 
"Đều tại Lục tiểu thư quá ưa nhìn, thu hút hết ánh mắt của tôi rồi." 
Lưu Tranh cười ngã ngớn vừa nhận lấy thức ăn cho mèo Lục Phỉ đưa. 
Dáng vẻ của hắn không tránh khỏi khiến Điền Hải trong mà khinh thường. Bởi vì Lưu Tranh luôn là người như vậy, cả cái đất Hải thành này không ai không biết. 
Lưu Tranh cũng chả quan tâm lão nghĩ gì, hắn quay qua nói với Điền Hải không biết tại sao cũng theo hắn đi vào: "Tôi còn có việc phải đi trước đây. Tạm biệt Điền gia." 
Điền Hải cứ có cảm giác có gì đó không đúng nhưng chỉ có thể cười nhìn Lưu Tranh lên xe chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3398998/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.