Ngoài trời mưa như trút nước, khí lạnh bao trùm, bên trong biệt phủ họ Trịnh lại là không gian ấm cúng đến mức cách biệt. Ngồi bên mâm cơm canh nóng hổi là anh em Trịnh Kiến Trạch, Trịch Thục Đoan.
Cô gắp từng hạt cơm trắng tinh cho vào miệng, động tác chậm chạp đến khó coi.
- Hôm nay thức ăn không vừa miệng à? Sao ăn cơm trắng không vậy?
Trịnh Kiến Trạch buông đũa nhìn Trịnh Thục Đoan.
- Dạ không, do là tâm trạng có chút bực bội nên ăn không vô thôi.
- Hm...để anh hai đoán thử nhé? Là do Lê Mộng Thủy lại chọc giận em?
Nghe nhắc tới cái tên ấy, cô vô thức ngó mắt dòm ra cổng.
"Sao lâu quá chưa về nhỉ? Hay là bỏ đi luôn rồi?"
- Cô ta đủ tư cách chọc giận em à? Chỉ là cái thói trả treo quen miệng, vả lại làm bộ làm tịch vô tội, phát chướng mắt!
Trịnh Kiến Trạch ân cần múc canh ra chén sứ cho cô, lại trầm ngâm giây lát rồi mới nói tiếp.
- Nhớ hồi đó em có kể anh nghe về tội lỗi cô ta gây cho đời em rồi, hồi ấy anh từng nói qua nếu để anh gặp cô ta nhất định sẽ bắt con đàn bà đó phải trả giá đắt, rửa hận thay em gái mình! Nhưng giờ gặp rồi, anh hai cũng để tâm chú ý dùm em, thôi thì anh hai nói thẳng...có khi nào hiểu lầm gì không? Lê Mộng Thủy trông chẳng giống loại đàn bà gian ác tới mức đó.
Những lời này của Trịnh Kiến Trạch khiến cô bị lay động, đánh thẳng vào tâm can một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282993/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.