Thấy Lê Mộng Thủy sõng soài dưới đất bùn gắng gượng chống tay đứng dậy, gương mặt nàng lấm lem bê bết lại không khoả lấp được nét thu ba gờn gợn. Trịnh Thục Đoan cầm lòng chẳng đặng, nhớ lại dĩ vãng xa xưa thời còn con gái sống ở gánh Đồng Nữ Bang, phải nói nhan sắc Lê Mộng Thủy bấy giờ từng vô giá thế nào, mỗi cái nhấc tay cất chân đều như hoa xuân hàm tiếu. Nàng sinh ra để trở thành giai nhân, nàng sinh ra để trở thành ca nữ, ba chữ "Lê Mộng Thủy" từng một thời đại biểu cho nét đẹp đông pha Nam Kỳ, vậy mà không biết không hay từ khi nào lại trầm trong phong trần, và Trịnh Thục Đoan tự hỏi liệu rằng cánh hoa này đã thả nhụy buông hương vì chợ đời xô đẩy hay chưa? Hay Lê Mộng Thủy vẫn là Lê Mộng Thủy, người con gái kiêu diễm năm nào?
Đoạn, cô đồng loạt triệt tiêu hết mọi khắc chế bản thân, lao tới chen giữa hai chân Lê Mộng Thủy, ép nàng phải mở rộng đôi chân thon thả của mình. Lần này, Lê Mộng Thủy đã có chút phòng bị, nàng cũng chẳng ở yên mặc người khi dễ, cánh tay mạnh bạo cố ý muốn xô đẩy Trịnh Thục Đoan ra khỏi mình.
Nhưng...
Thời gian qua Trịnh Thục Đoan đã sớm cao ráo hơn hẳn, lại sống giữa nhung gấm lụa là thế nên bản thân được tẩm bổ không ít, sức khỏe cư nhiên càng tốt hơn một Lê Mộng Thủy bươn chải làm lụng nhiều rồi, vậy nên cô đã rất nhanh chế trụ được nàng, giữ chặt cổ tay Lê Mộng Thủy trên đỉnh đầu, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282994/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.