Lê Mộng Thủy đơn độc lưu lạc suốt ba năm, đối với nghề hát thì tuổi tên của nàng đã hoàn toàn biến mất từ lâu, vị trí cô đào chính vang danh Nam Kỳ cũng đã có người khác thay thế từ sớm, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm quá nhiều, bởi hơn ai hết Lê Mộng Thủy biết rõ phù hoa dệt mộng chính là thứ bẽ bàng nhất của một đời ca nữ!
Ba năm qua, từ cô gái 20 xuân sắc nàng đã bước sang tuổi 23 gần kề 25, tuổi đời ngày càng chồng chất, bến đỗ nương tựa lại mịt mù chông chênh, thật ra là còn chẳng có cái bến đỗ nào để chông chênh nữa kìa...
Có lẽ Lê Mộng Thủy tin chắc rằng mình sẽ sống đời cô độc đến già mất rồi! Mai này khi xế chiều ập đến, thanh xuân vuột khỏi tầm tay, nàng sẽ trở thành một bà già gầy còm khắc khổ hoặc một bà béo lão niên ú ụ, sẽ vất vả lê thân ở đợ nhà người chỉ để có chỗ nương náu qua ngày khi đôi chân đã không còn đủ sức rong ruổi phương xa.
Nhưng nàng vẫn sẽ tiếc nuối lắm, tiếc nuối đến tận lúc nhắm mắt lìa đời vì vẫn chưa tìm được Ngô, chưa gặp lại bé con mà nàng từng hứa sẽ quyết tâm bảo vệ.
Có điều, dường như ông trời cũng chẳng nỡ phụ rẫy lòng người, nhất là người hữu tình hữu ý. Vậy nên đã cho Lê Mộng Thủy và Ngô gặp lại trong một trường hợp hết sức tình cờ, khiến cho cả hai tuy là người trong cuộc vẫn phải sững sờ khi đối diện nhau!
...
Mùa mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282985/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.