Thục Quyên kinh tâm, bùa phép gì chứ? Tại sao còn có thứ gọi là bùa phép ở đây? Không lẽ mọi chuyện chẳng hề đơn giản như cô nghĩ? Không lẽ còn ẩn tình gì đó sâu xa hơn?
- Rốt cuộc là bùa phép gì? Thủy à...chị hãy kể em nghe toàn bộ sự việc sau khi...sau khi...em phóng hoả đốt ghe hát đi chị!
Thục Quyên nắm lấy bàn tay xương xẩu xơ xá© ŧᏂịŧ da của Lê Mộng Thủy, cô hằng mong mỏi được biết tất cả cố sự, được thấu tỏ Lê Mộng Thủy...cô đào hát xinh đẹp của cô đã phải trải qua những tủi hờn gì.
- Được, tôi sẽ kể cô nghe, để cô nhớ lại tất cả.
Nhìn lên bầu trời, Lê Mộng Thủy biết đêm còn chưa vội tàn, và ánh mặt trời còn lâu lắm mới ló dạng, nàng khẽ cười, một nụ cười méo xệch. Dắt tay Thục Quyên qua thềm đá gần đó ngồi xuống, dù rằng bây giờ thể xác đã nát tan nhưng phong thái đoan trang vẫn chẳng hề thay đổi, nàng vén tà áo dài ngồi cạnh Thục Quyên, đầu tựa lên vai cô, miên man nhớ lại quá khứ đau thương cay đắng.
- Trận hoả hoạn đó cô ba có biết đã ςướק đi những gì không? Nó đã làm cho đứa bé cô còn chưa kịp đặt tên ngộp khói đến ૮ɦếƭ, đã làm cho cô hai Điệp trắng tay rã gánh, các chị em đều ly tán, mỗi người một nẻo tha phương cầu thực khắp xứ...
- ...trời ạ...vậy...còn chị? Chị ra sao sau hôm lửa khói ấy?
Khoé mắt Lê Mộng Thủy nhạt nhòa ứa máu.
- Sau hôm đó, tôi...
...
Ký ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282983/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.