Lần nữa khi Lê Mộng Thủy tỉnh lại thì nàng đang nằm ở một nơi xa lạ, căn phòng này sang trọng biết mấy, không gian phảng phất mùi mộc hương quý giá, chưa kể loại xà cừ khảm nạm trang trí trên mặt tủ cũng thuộc giá trị liên thành! Lê Mộng Thủy chơi vơi nửa tỉnh nửa mê, đầu óc nàng đau như 乃úa bổ, cần cổ thì tựa ai xát muối rát buốt xót xa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngỡ rằng mình đã ૮ɦếƭ mất rồi, nhưng không! Nàng vẫn còn sống đây, tại nơi dương trần lắm điều nghiệt ngã này.
- Cứ nằm nghỉ đi, cô Thủy.
Bên tai vẳng tiếng thân quen, là giọng Ngô!
Lê Mộng Thủy bật dậy, nét mặt nàng biểu hiện rõ ràng sững sờ kinh ngạc.
- Sao lại là em!? Em...nhận ra chị rồi sao? Em chịu nhận chị rồi sao, Ngô!?
- Ừ, là tôi sai khi ngó lơ chị, nhưng tôi đã không còn là Ngô nữa, đừng gọi mãi cái tên khiến tôi căm ghét!
Cũng dễ hiểu thôi, sau ngần ấy cố sự truân chuyên và ba năm biền biệt, Lê Mộng Thủy cũng chẳng còn là Lê Mộng Thủy thì làm sao dám mong cầu Ngô vẫn là Ngô đây?
Dẫu biết là thế nhưng nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát ưu thương, đành ngậm ngùi đáp lại.
- Vậy bây giờ em là ai? Em tên gì? Sao em cứu chị làm chi? Em nên để chị ૮ɦếƭ quách đi mới phải!
Người trước mặt đúng là người năm cũ, nhưng xúc cảm trao nhau bây giờ đã hoàn toàn lạ lẫm xa lơ, trông thì rất ư quen thuộc, nhưng rốt cuộc lại quá là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282986/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.