Trong cái đêm vắng vẻ lạnh lẽo ấy, tiếng cười đê tiện của bốn gã đàn ông vang lên như bọn quỷ dữ đang chực chờ xâu xé một linh hồn bé nhỏ.
Tiếng thút thít...
Tiếng vải bị xé toạc...
Thật hỗn độn và...ám ảnh!
...
Trong khoảnh khắc, sự can đảm hoặc là lòng trắc ẩn trỗi dậy. Thủy nhặt lấy khúc củi bên vệ đường xông thẳng vào cái góc tối nơi diễn ra trò đồϊ ҍạϊ kia, cô như phát điên dùng hết sức giáng xuống từng đòn quyết liệt vào bốn gã da^ʍ tặc!
Bọn chúng hét lên ầm ĩ, chửi rủa, chống trả, và...bỏ chạy...
Thật hèn hạ làm sao.
Khúc củi trên đôi tay run rẩy của Thủy nhỏ máu, cô đứng đó, hít thở thật nặng nề. Trước mắt là Ngô, toàn thân nó cũng run lên từng hồi, giương đôi mắt hãi hùng đẫm lệ nhìn Thủy.
Nằm trong đống lụa là tả tơi, khóe miệng rươm rướm vệt hồng, hẳn là nó đau lắm.
- Cô...Thủy...?
Nhận diện được đối phương là ai, Ngô mới buông xuống mớ vải rách nó đang ôm ghì che chắn trước иgự¢ mà lao tới bám vào Thủy, nó khóc...lúc này nó mới khóc nấc lên đầy ủy khuất.
Thủy cũng buông xuống khúc củi mà ôm lấy nó như thể xoa dịu, cô hỏi với chất giọng lạc đi vì mệt hoặc cũng có thể là vì nghẹn ngào, ai mà biết được chứ...
- Xin lỗi...xin lỗi...em...không sao chứ?
Ngô gật gật đầu, nó dụi mặt vào vai Thủy. Ôi, cái cảm xúc khó tả gì đang hiện hữu đây? Thủy quay lại vì nó sao? Cô ấy bất chấp hiểm nguy quay lại cứu nó sao? Điều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282962/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.