Chương trước
Chương sau
Trong cái đêm vắng vẻ lạnh lẽo ấy, tiếng cười đê tiện của bốn gã đàn ông vang lên như bọn quỷ dữ đang chực chờ xâu xé một linh hồn bé nhỏ.
Tiếng thút thít...
Tiếng vải bị xé toạc...
Thật hỗn độn và...ám ảnh!
...


Trong khoảnh khắc, sự can đảm hoặc là lòng trắc ẩn trỗi dậy. Thủy nhặt lấy khúc củi bên vệ đường xông thẳng vào cái góc tối nơi diễn ra trò đồϊ ҍạϊ kia, cô như phát điên dùng hết sức giáng xuống từng đòn quyết liệt vào bốn gã da^ʍ tặc!
Bọn chúng hét lên ầm ĩ, chửi rủa, chống trả, và...bỏ chạy...
Thật hèn hạ làm sao.
Khúc củi trên đôi tay run rẩy của Thủy nhỏ máu, cô đứng đó, hít thở thật nặng nề. Trước mắt là Ngô, toàn thân nó cũng run lên từng hồi, giương đôi mắt hãi hùng đẫm lệ nhìn Thủy.
Nằm trong đống lụa là tả tơi, khóe miệng rươm rướm vệt hồng, hẳn là nó đau lắm.

- Cô...Thủy...?
Nhận diện được đối phương là ai, Ngô mới buông xuống mớ vải rách nó đang ôm ghì che chắn trước иgự¢ mà lao tới bám vào Thủy, nó khóc...lúc này nó mới khóc nấc lên đầy ủy khuất.
Thủy cũng buông xuống khúc củi mà ôm lấy nó như thể xoa dịu, cô hỏi với chất giọng lạc đi vì mệt hoặc cũng có thể là vì nghẹn ngào, ai mà biết được chứ...
- Xin lỗi...xin lỗi...em...không sao chứ?
Ngô gật gật đầu, nó dụi mặt vào vai Thủy. Ôi, cái cảm xúc khó tả gì đang hiện hữu đây? Thủy quay lại vì nó sao? Cô ấy bất chấp hiểm nguy quay lại cứu nó sao? Điều này đã nhen nhóm lên trong Ngô một thứ cảm xúc lạ kỳ, khi được cô ấy ôm chặt vào lòng, tất thảy mọi bão tố ấm ức đều dường như tan biến thành không.
Đêm lạnh canh tàn, hai cô gái trẻ dìu dắt nhau rời khỏi nơi quỷ quái, trở về lại bến sông nơi gánh Đồng Nữ Bang neo ghe.
...
"Chát!"
Một tiếng thanh thúy vang lên, giáng xuống gương mặt non nớt của Ngô là cái bạt tai đau điếng.
- Mày làm cái gì vậy hả!? Sao đêm hôm dám dẫn chị Thủy ra ngoài? Mày coi, đào chính mà lấm lem bầm dập thế này rồi làm sao lên sân khấu hát!!!?


Cô hai Điệp mặt mày phẫn nộ không thể giấu che, chuyện là đang ngủ thì có một em gái trong đoàn kêu thức dậy, bảo là không thấy Ngô đâu, ai ngờ đương lúc tìm thì cũng phát giác Thủy mất biệt. Vừa định cho người đi kiếm thì đã thấy hai người kia dìu nhau trở về. Mặc dù kẻ tả tơi nhất chính là Ngô, thế nhưng Ngô thì quan trọng làm sao bằng Thủy, đào chính của đoàn.
- Thôi chị, cũng do em định đi dạo một chút, may có con nhỏ theo em. Nó cứu em đó, chị đừng rầy nó tội nghiệp.
Thấy Thủy lên tiếng can ngăn, hai Điệp cũng không thể nói gì thêm, chỉ là vẫn lườm Ngô bằng ánh mắt khó chịu. Cũng không trách được, hiện tại Thủy là con gà đẻ trứng vàng cho đoàn, biết bao tuồng hát đắt khách là nhờ vào sự góp mặt của Thủy. Ở mấy tỉnh miền Tây, có ai mà không biết đến danh cô đào Lê Mộng Thủy chứ? Chỉ là có người may mắn được tiếp chuyện, có người lại không, bởi lẽ khi diễn xướng trên sân khấu xong thì lúc buông rèm khép vở, cô đào Thủy chưa một lần nào chịu tiếp chuyện cùng ai, dẫu đối phương có là quan chức, địa chủ.
Sau khi nghe Thủy kể sơ qua về sự việc đã xảy ra ban nãy, hai Điệp cũng thôi không còn bực dọc Ngô, chỉ là cô vẫn chẳng có lòng hối hận về cái tát oan đã lỡ tay đánh.
- Rồi có bị làm sao không? Bị gì chưa?
Thân khoác hờ tấm áo, Ngô ngồi co ro trên ghế, hai má đỏ ửng, đáp.
- Dạ...chưa...
- Thật không?
- Dạ thật! Mấy chuyện này em đâu dám gạt cô.
Đồng loạt cả đoàn dường như đều sâu kín thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Thủy, tuy ngoài mặt đã lấy lại nét lạnh nhạt thường nhật, nhưng thoáng qua lại có ý cười khi nghe Ngô nói thế, vừa hay thái độ này lọt ngay vào tầm mắt Khanh, cô kép chính trong đoàn.

- Rồi, hết chuyện rồi! Tất cả trở về ngủ đi, ngày mai dậy sớm rời bến.
Tất thảy mọi người đều biết lý do vì sao phải nhanh chóng rời bến, cốt yếu không để xảy ra thêm chuyện nào ngoài ý muốn, càng tránh rắc rối mà gã công tử kia sẽ kéo tới thêm nữa.
Cứ vậy, mọi người lặng lẽ lui gót trở về ghe, mà Thủy cũng được Khanh ân cần dìu về, lúc ngang qua Ngô còn không quên khe khẽ một tiếng.
- Cảm ơn.
...
Trở lại thế kỷ 21, ông bà Trương Quân, Đình Trúc đều buồn bã không thôi khi nghe về quá khứ tiền kiếp của Thục Quyên. Trong quá khứ, có ngờ đâu đứa con gái bé bỏng của mình lại từng chịu nhiều ủy khuất đến vậy. Họ muốn nghe, muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa về câu chuyện này, về những bí ẩn vị lai đằng sau Thục Quyên, và về cả lý do mà ả ma nữ đáng sợ kia cứ đeo bám con gái họ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để hồi tưởng, hiện tại bậc làm cha mẹ như họ phải tìm kiếm cho bằng được con gái mình trước đã!
Tạm từ biệt vị sư già người Khơ Me, hai vợ chồng dành ra cả ngày dò hỏi khắp nơi ở Trà Vinh về Thục Quyên, họ không mong sẽ chờ đủ 24h để chính quyền can thiệp tìm kiếm, cái mà ông Trương Quân và bà Đình Trúc hy vọng là tự mình sẽ tìm ra được Thục Quyên càng sớm càng tốt.
Dường như trời không phụ lòng người, đến chập choạng chiều tối thì hai người đã nhận được tin tức về Thục Quyên...
Có một nơi ở Trà Vinh được gọi là ao Bà Om, đó là một cái ao rất lớn, một cái hồ rộng với rừng cây xanh ngát bao quanh, là địa điểm hẹn hò cũng như dạo mát lý tưởng của nhiều người ở vùng này. Nhưng sự lý tưởng ấy chắc chắn không dành cho hôm nay, bởi lẽ trong khi một gia đình đang đi dạo chụp hình thì kinh hoàng phát hiện xác một cô gái trẻ nổi lềnh bềnh trên mặt nước ngay giữa hồ.
Người dân có mặt đều hãi hùng trước những gì được chứng kiến, lập tức báo công an và rất nhanh họ đã có mặt cùng với đội pháp y khám nghiệm. Trong rủi có lành, cái xác Thục Quyên tím tái dường như không còn sự sống ấy hóa ra lại vẫn còn mang một chút nhịp đập yếu ớt nơi buồng tim. Đội công an có mặt tại hiện trường rất nhanh liền đưa Thục Quyên vào viện cấp cứu, họ cũng tìm thấy giấy tờ tùy thân trong túi áo cô và liên hệ ngay với ông bà Trương Quân, Đình Trúc.
...


Ở bệnh viện, Thục Quyên nằm trong phòng cấp cứu, thân thể xanh tái cứng đờ, nếu không có chiếc máy kế bên vẫn đều đều hiển thị dòng mạch tượng thì khó ai dám tin đây vẫn là một người còn sống.
Bà Đình Trúc gần như ngất lịm đi khi thấy con mình ra nông nỗi này, có điều vẫn phải gắng gượng tỉnh táo để cùng chồng thu xếp chu tất. Lúc này, hai vợ chồng ông bà đang cận kề Thục Quyên trong phòng, con gái thì đã tìm được, nhưng tình trạng này...ài...
Bác sĩ chẩn đoán do Thục Quyên bị tác động mạnh vào đại não và ngâm nước quá lâu nên dẫn đến hôn mê sâu, nếu không may mắn được phát hiện e rằng chỉ qua mấy mươi phút nữa sẽ thật sự tử vong. Đây là bệnh lý thuộc về hệ thần kinh não bộ, vậy nên việc Thục Quyên có tỉnh lại hay không, và thời gian nhanh hay chậm đều phải do tự bản thân cô, ý chí sinh tồn nơi cô mà quyết, còn bệnh viện và bác sĩ chỉ có thể kiểm tra thăm khám theo dõi tình hình rồi điều dưỡng phần thân thể đang còn bất động, ngoài ra...không thể can thiệp gì thêm.
- Em chợp mắt một lát đi, cả ngày hôm nay em có nghỉ ngơi được gì đâu.
Bà Đình Trúc sờ nhẹ lên bàn tay gầy guộc của con gái mình mà xót xa đáp.
- Thục Quyên như thế này, thử hỏi em làm sao yên tâm nghỉ ngơi cho được...
- Có anh ở đây canh con rồi, em qua ghế chợp mắt lát đi để còn có sức mà lo liệu cho con mình.
Sau một hồi chồng cứ nằng nặc, cuối cùng bà Đình Trúc cũng chịu qua ghế nằm chợp mắt dưỡng thần. Ông Trương Quân thở dài ngao ngán, tới tận thời điểm hiện tại vẫn không hiểu nổi rốt cuộc là cái vận rủi gì mà cứ mãi ám hại gia đình ông, nó bắt đầu đột ngột và cũng chuyển biến quá nhanh khiến cả gia đình bị cuốn trôi theo nó, không thể kiểm soát...bất lực hoàn toàn...
Ông Trương Quân gương mặt phút chốc trở nên thâm trầm, mắt nhìn đứa con gái mà ông hết mực yêu thương chiều chuộng nay lại thê thảm đến mức này, còn gì điên tiết hơn được nữa? Sắc diện đại biến, trong lòng dường như có ngọn lửa từ đâu bùng phát, ông siết chặt nắm đấm, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Mày là ma quỷ sao? Con khốn! Có giỏi thì tới đây lấy mạng tao nè, có giỏi thì lấy mạng tao đi, còn nếu như mày cứ đeo bám không buông Thục Quyên, muốn hại ૮ɦếƭ con tao thì mày cũng đừng mong đầu thai siêu thoát. Dù có phải đi hết từ Nam chí Bắc tao vẫn sẽ tìm cho bằng được thầy pháp cao tay trấn yểm mày lại suốt đời, để mày làm người hay ma cũng không toàn thây!!!
Chợt, tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên làm ông Trương Quân giật mình hồi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ căm phẫn kia. Đầu dây là giọng của một người đàn ông trung niên, ông ta nói rằng.


- Tôi, Bảo Quang đây! Tôi hay chuyện Thục Quyên rồi, ông cứ yên tâm lo cho cháu nó đi, mọi chuyện còn lại về phía công an tôi sẽ an bày ổn thỏa, cũng không để cánh báo chí làm phiền gia đình đâu, vài bữa nữa tôi sẽ đi thăm Thục Quyên sau.
Người đàn ông tự xưng danh Bảo Quang ấy vốn từng là bạn học thời cấp ba của ông Trương Quân, giờ đang giữ chức trưởng phòng cảnh sát điều tra ở thành phố Cần Thơ, mối giao hảo giữa hai người bạn này rất khá, từ thuở thiếu thời hàn vi cho đến lúc trung niên công thành danh toại đều trước sau như một với nhau. Ông Bảo Quang cũng là người chứng kiến Thục Quyên lớn lên, từ lâu hai nhà xem nhau không khác gì thân bằng quyến thuộc, vậy nên đối với ông thì Thục Quyên cũng như con gái ruột của mình.
Trong lúc ông Trương Quân trò chuyện qua điện thoại cùng bạn mình, không biết không hay thì Thục Quyên nằm đấy lại bắt đầu xảy ra sự lạ.
Đôi môi cô nứt nẻ mấp máy câu gì đó chẳng thành lời rồi đột nhiên mở trừng cặp mắt nhìn trân trân lên trần nhà, trong khoảng 5 giây ngắn ngủi ấy, có giọt lệ ứa ra nơi khóe mắt cô tựa như đang tiếc thương điều gì đó, được thêm 3 giây nữa thì Thục Quyên từ từ khép mắt trở lại trạng thái hôn mê.
Tất thảy những điều này diễn ra mọi người đều không hề hay biết...
Và cũng chẳng ai ngờ được, sâu trong tiềm thức Thục Quyên lúc này đang bị giam cầm giữa một vùng không gian tối tăm mù mịt, dù cô có cố gắng thế nào cũng chẳng thể thoát ra khỏi nơi vô tận ấy.
Nói chính xác hơn, Thục Quyên đang bị giam giữ trong chính thân thể của mình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.