Bên trong tâm trí chính mình, Thục Quyên bị mắc kẹt giữa một khoảng không tăm tối, vùng sáng duy nhất soi rọi là nơi cô đang đứng lúc này, nhỏ bé và loe loét, còn tất thảy xung quanh đều là bóng đêm mù mịt, điều kỳ lạ là mỗi khi cô di chuyển đến đâu thì vùng sáng cũng theo chân cô đến đó, cứ như nó cố ý bám đuôi dõi theo cô vậy. Thục Quyên đã kêu cứu, đã gào thét, đã chạy trối ૮ɦếƭ cố tìm lối thoát nhưng làm sao thoát được khi hiện tại nơi cô đang bị giam cầm là chính thân thể của mình? Tuyệt vọng, Thục Quyên ngồi bệt xuống bất lực, không biết cô đã ngồi như vậy bao lâu, chỉ là cô cứ ngồi như thế, trông chẳng khác nào tượng đá vô tri, cho đến khi...
- Cô ba đã quên tôi rồi sao?
Thanh âm trong trẻo đến rợn người bất chợt vang lên khiến Thục Quyên giật nảy mình quay đầu nhìn lại cái hướng phát ra tiếng nói ấy. Quả nhiên, đứng đó là cô gái mặc áo dài hồng kia, nói đúng hơn là ma nữ trong bộ áo dài hồng nhạt kia.
Thục Quyên nhìn vào ma nữ, trong lòng phút chốc bình tĩnh đến lạ, cô đứng lên, mặt đối mặt trực diện với ả.
- Cô muốn gì ở tôi? Sao cô lại ám tôi?
Ma nữ không đáp, tà áo dài của ả phất phơ dù chẳng có lấy một ngọn gió nào, thật quỷ dị...
Thục Quyên hét lớn, giọng chứa đầy phẫn uất.
- Tôi hỏi tại sao cô lại ám tôi!? Tôi đã làm gì sai chứ!?
Ma nữ chậm rãi nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-trinh/2282963/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.