Cô cố gắng nhịn cơn thèm lại, tắt điện thoại rồi úp nó xuống giường, nhưng dù có nhắm mắt tâm trí cô cũng chỉ nghĩ đến hàng ốc của một quán nhậu cách nhà gần 6km có ốc xào me, ốc luộc, ốc gì cô cũng thèm. Cô lăn đi lộn lại rồi lại thở dài dù đã rất nhẹ nhàng nhưng đối với người như Lương Văn Trung chỉ cần một cử động nhỏ là anh đã tỉnh giấc. 
Anh cũng cầm điện thoại lên xem giờ thấy đồng hồ đã 23h30 phút, anh day day trán để tỉnh táo mới ôm lấy cô hỏi, “ Vợ, sao em không ngủ đi, em khó chịu ở đâu sao, nói anh nghe nào?” 
“ Không có đâu, anh ngủ đi.” 
“ Em mà không nói cho anh biết là anh không ngủ nổi đâu.” Anh hôn một cái lên trán cô rồi cưng chiều nói, “ Nói anh nghe đi, em làm sao nào, để chồng em sẽ đáp ứng yêu cầu của em.” 
Cơn đói bụng cồn cào trong ruột gan đang cồn cào khiến cô cũng không còn muốn giấu anh nữa, “ Em thèm ốc hàng của bà Loan quá anh, nhưng mà khuya thế này rồi cũng không thể đi được” 
Lương Văn Trung mỉm cười rồi nói với cô, “ Đơn giản, để anh đi mua cho em.” Nói xong anh toan bước xuống giường thì bị cô kéo lại 
“ Khuya lắm rồi, không cần đi nữa đâu anh.” 
Anh vỗ vỗ vào sau gáy vô trấn an, “ Không sao đâu, lâu lâu vợ anh mới thèm một thứ vì vậy anh nhất định phải làm được, với cả anh đi đêm quen rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866165/chuong-38.html