Hoàng Thanh Huyền cứ đi đi lại lại trong phòng chờ anh về, nhưng anh đã đi hơn một tiếng rồi mà chẳng thấy anh đâu, cô gọi điện lại thì không thấy ai bắt máy giờ thì không liên lạc được, chẳng lẽ do anh có nhiệm vụ gấp, thế nhưng trong lòng cô cứ nôn nao hết lên, lúc này chẳng thèm ăn gì nữa mà chỉ nhớ anh. Cô chắp hai tay vào nhau thầm cầu nguyện, “ Mong chồng con sớm trở về nhà bình an.” 
Lúc này cửa phòng kêu cộc cộc, vốn tưởng anh về nhưng giọng nói của mẹ chồng khiến cô đứng người, “ Huyền ơi, chuẩn bị ít đồ thằng Trung bị người ta đâm nhập viện rồi.” 
Nghe xong tin tức này, nước mắt cô không tự chủ được rơi ra, bàn tay run rẩy lấy từng đồ của anh vào một chiếc giỏ đầy đủ rồi mới chạy ra ngoài cùng mẹ chồng vào viện. 
Lưỡi dao cắm thẳng vào bắp tay khiến bàn tay anh vô cùng nhức nhối. Anh dùng một chân đạp thẳng vào cằm khiến hắn ta đập đầu xuống đường ngất lịm đi, cô gái lúc này mới rồi rít xin lỗi anh, “ Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu... không cố ý đâu.” 
Lúc ấy Lương Văn Trung đau đến mức mồ hôi tứa ra trên cả trán anh, nhưng anh hiểu được tâm lý của người bình thường nên cũng không trách cô ta, “ Tôi không sao, cô giúp tôi lấy dây trói tên này vào đợi cảnh sát đến. 
Cô gái có vẻ như sợ sệt, “ Anh ở đây được không, tôi sợ anh ta sẽ tỉnh lại trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tinh-mong-manh/2866164/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.