Tại bệnh viện quốc tế Thành Đô,
Hà Hiểu Minh cứ đứng yên trước cánh cửa của phòng sinh, mắt anh ngưng trọng không hề chớp lấy một lần, từng giác quan đang tập trung hết vào sau cánh cửa đối diện.
Mắt nhìn.
Tai nghe.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Đầu như như có hàng ngàn con thiêu thân đang bao phủ, bứt rứt, vô lực và khó chịu.
Anh nghe rõ âm thanh rên rỉ của cô, lẫn tiếng bác sĩ động viên
“ Cố lên, thêm một hơi nữa! Tôi đếm 2 3 là cô bắt đầu rặn nhé...”
“ Nhanh lên, tiêm cho cô ấy một mũi pethidine”,
“ Hít thở nào cô Bạch Hy Văn”
“ Chỉ một chút nữa thôi, sắp ra rồi...!!”
Hà Hiểu Minh cố gắng hít thở điều hòa lại, nhưng chỉ một chút động tĩnh trong phòng sinh cũng khiến anh bất giác run lên.
Lần đầu tiên anh biết sợ hãi là thế nào!
Tiếng rên rỉ của Bạch Hy Văn nhỏ dần nhỏ dần...
Một điều dưỡng chạy ra gấp gáp
“ Mời người nhà vào...Sản phụ muốn gặp!”
Thân ảnh Hà Hiểu Minh lao vào phòng sinh nhanh chóng, anh đã muốn đập vỡ cánh cửa ấy từ lúc Bạch Hy Văn được đẩy vào, nhưng bị Tĩnh Kha cản lại kịp thời.
Nếu đây chỉ là một lần đi sinh như bao phụ nữ khác thì có lẽ anh đã không hoang mang đến như vậy, nhưng Bạch Hy Văn lại khác, nếu có bất cứ rủi ro nào, có thể anh sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại cô được nữa.
Trong đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967235/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.