Trong căn phòng bệnh trắng toát an tĩnh đến lặng người.
Mạc Y đứng yên bên cạnh Hy Văn, nhìn cô vẫn nhắm nghiền mắt, tâm trạng bà có chút chùn xuống, khẽ thở dài
“ Ngày cô còn bé tôi rất không thích cô, vì ý nghĩ cô chính là người làm khổ con trai tôi. 15 năm sau, đến khi tôi thừa nhận Hà Tĩnh Hy, thì cô ta lại là một kẻ giả mạo, đổi lại vẫn là tôi ghét cô. Chúng ta là thể loại duyên phận gì chứ... Có lẽ số phận bắt buộc chúng ta phải là như vậy, nghiệt duyên.”
“ Bạch Hy Văn, giờ đây tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Nếu ông trời cho cô một cơ hội lần nữa, thì tôi cũng sẽ buông bỏ chấp niệm về cô.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Mạc y thỏa hiệp, nhưng sâu trong lòng bà biết, cơ hội của Bạch Hy Văn là con số không, và bà sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gọi cô một tiếng “Con dâu”.
“ Đứa bé rất đáng yêu, nhưng cũng thật đáng thương... Tôi sẽ dùng nốt phần đời còn lại chăm sóc nó thật tốt. Cô yên tâm, tôi sẽ không nuôi dạy nó như cách tôi nuôi Hiểu Minh. Tôi biết cô không thích như vậy!”
Hà Hiểu Minh vừa từ phòng chăm sóc sơ sinh quay trở lại khu vực bệnh nhân chăm sóc đặc biệt, anh nghe rõ tất cả những gì mà Mạc y nói.
Anh bỗng chốc thấy nặng nề trong lòng, bàn tay nắm chặt, dừng trước cửa vẫn một lòng không muốn đối diện với bà, ít nhất là trong thời điểm này.
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967232/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.