Hà Hiểu Minh chịu hết nổi gằn giọng “ Em lại nói linh tinh gì nữa vậy, cả đời này anh sẽ chỉ cưới em thôi...”
Cô bật cười chua chát, liền nghĩ đến chuyện năm xưa
“ Hồi nhỏ, em từng rất nhiều lần cầu hôn anh, thế nhưng anh không chịu. Nên giờ sẽ thu hồi lại... không muốn làm vợ anh nữa, trừng phạt anh.”
Cảm nhận một bên vai bị anh siết chặt ép cô vào lồng ngực anh mạnh hơn
“ Nếu em đồng ý chúng ta kết hôn ngay ngày mai... Ngay tại phòng bệnh này!” Giọng anh vô cùng quả quyết.
Hy Văn nuốt nước bọt, khẽ mím môi cảm nhận đôi môi khô khốc của mình. Có lẽ giờ này cô xấu xí đáng sợ lắm.
Cô lắc đầu. Như để cắt đứt sự mong mỏi viễn vông suốt hai mấy năm nay của mình.
“ Không, em mệt lắm, không làm cô dâu của anh nổi đâu. Để sau đi...!”
Để sau đi. Cô cũng không biết là “ sau” là thời điểm nào, kiếp sau ư? Cô cười, cười trong nước mắt. Sẽ không có kiếp sau đâu.
Tiếng cô bên tai anh lại nhỏ dần nhỏ dần
“ Em muốn ngủ rồi!”
“ Ừ, em ngủ đi.”
Hà Hiểu Minh khẽ chớp hàng mi dài, lòng anh thấy lạnh như đang ở trong cơn bão tuyết mùa đông vậy.
Anh nhận ra, Hy Văn ngủ càng lúc càng nhiều, trong giấc ngủ không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ khiến anh phát run.
Đến khi tỉnh dậy, cô lại vô cùng an tĩnh khi đối diện với anh, cô cố gắng diễn một vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967230/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.