Một buổi sáng lạnh lẽo của mùa đông lại tiếp tục ở thành phố sa hoa Thành Đô, người người nhà nhà vui vẻ tấp nập chuẩn bị cho một năm mới sắp đến.
Nhưng nơi đó đang ở trên cao trong một căn phòng bệnh nồng nặc mùi kháng sinh và thuốc khử trùng, một cô gái trẻ nằm đó thoi thóp hơi thở yếu ớt vô lực.
“ Hy Văn! Con đến thăm em!”
Hiểu Minh cẩn trọng ôm một sinh mệnh nhỏ trong tay đưa đến đặt vào vòng tay của cô.
Anh cảm giác bất an và sợ hãi khi cô bảo muốn gặp con, bất chấp anh có khuyên là nên đợi thêm một thời gian nữa cho con ổn thêm.
Cô đang giấu anh một điều gì đó.
Cô khó nhọc mở mắt rồi lại cố gắng điều chỉnh con ngươi thật to để nhìn con trai của mình.
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gặp con, sờ vào đôi má mỏng manh của nó quả là một cảm giác thiêng liêng hạnh phúc vô bờ bến trong cô.
Từng ánh mắt, từng hơi thở của cô đều ngập tràn tình mẫu tử vô cùng thiêng liêng, đứa bé dường như cảm nhận được tình yêu của mẹ, đưa mặt cọ cọ vào bầu ngực của cô.
Điều này khiến Hy Văn đỏ mắt, khóe môi trễ xuống, khó nhọc ngăn dòng nước mắt rơi xuống.
Trong máu của cô lúc này không còn “sạch sẽ” nữa, hàng ngày tiếp nhận không biết bao nhiêu là thuốc đặc trị, làm sao cô dám cho con bú dòng sữa đang chảy trong người mình.
“ Xin lỗi con, mẹ là người mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967228/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.