Cô không phải thánh nhân, cô không dễ dàng tha thứ cho những kẻ gây ra cho mình bao đau khổ, tủi nhục được.
Khi càng hận lại càng khiến cô nuối tiếc, cô tiếc cho thanh xuân, cho tuổi trẻ phải lao động lam lũ vất vả của mình.
“ Hiểu Minh, nếu có kiếp sau, em không muốn làm người nữa.”
Lòng Hiểu Minh như tảng băng, một nửa nổi lên trên cố tỏ vẻ an tĩnh, một nữa chìm dưới mặt nước lạnh giá, dậy sóng ngầm.
Từ lúc nào Hy Văn trở nên như vậy, từng lời nói của cô giống như là di thư, là đoạn kết của một tản văn đầy bi kịch.
Cô đã mắc phải triệu chứng đa số bệnh nhận ung thư đều có như lời giáo sư Tô Lâm nói.
Cô bị trầm cảm!
Tuy không có biểu hiện ra mặt nhưng, tâm tư của cô, từng lời nói của cô ngập tràn sự tuyệt vọng ai oán.
Cô bé Hà Tĩnh Hy ngày xưa có khuôn mặt bầu bĩnh, rất vui vẻ hay cười, đã bị cuộc đời biến thành bộ dạng như thế này.
Chính anh cũng không thể nhận ra Hà Tĩnh Hy của anh của ngày ấy đã biến đi đâu mất rồi.
Lời cô lại vang lên bên tai anh. Nhẹ nhàng, trầm tĩnh.
“ Em muốn là gió làm mây đi theo anh mọi nơi, mọi lúc. Che chở anh, bảo vệ anh. Bù đắp lại những vất vả kiếp này của anh. Làm người khổ quá! Em không muốn nữa.”
Hà Hiểu Minh lặng như tờ, bàn tay lạnh dần. Trong anh là cảm giác hoang mang sợ hãi lẫn rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967225/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.