Người kia trả lời “Không, nhưng đêm xuống là cô ấy lại bắt đầu!”
“ Cô ta bị như thế một tuần nay rồi! Người đàn ông ấy quả thật có sức chịu đựng rất lớn. Nếu là tôi, dù có thương đến mấy cũng sẽ có một chút phản ứng. Anh ta còn hùa theo để cùng cô ấy diễn kịch, trông thật đau lòng.”
“ Bị đánh ra như vậy vẫn không một chút phản ứng, có lẽ anh ta thực sự vì cô ấy mà hy sinh thân thể...”
Cô đang nghe cái gì thế này?
Rốt cục là cô bị làm sao?
Tại sao cô không nhớ gì hết vậy?
“ Thần trí của cái cái cô Bạch Hy Văn đó không còn tỉnh táo nữa rồi! Cô ấy đã không còn điều khiển được tâm thức nữa, hầu như chỉ nhớ đến quá khứ. Hôm nọ, tôi chứng kiến cảnh cô ấy nằm lăn xuống sàn đòi người đàn ông cõng trông đến tội nghiệp! Thật thê thảm!”
“ Nghe mọi người kể, cô ấy gọi anh ấy là anh trai. Nhưng tôi thấy mối quan hệ của họ là vợ chồng hoặc người yêu của nhau thì đúng hơn.”
Cô y tá còn lại thở dài
“ Nếu được giải thoát sớm cũng tốt. Cô ấy đã đau đến độ mê sảng. Nhớ nhớ quên quên không còn bình thường nữa rồi. Chỉ tội nghiệp người ở lại. Anh ta... thật đáng thương.”
Hy Văn nghe không sót một lời nào của hai người nọ.
Cô cắn môi đến bật máu mà không hề phát hiện ra.
Cô đã trở thành một người mà bản thân cô còn không nhận ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967222/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.