Vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt vô hồn phản chiếu một rõ mồn một bóng dáng của một ác phụ.
Bạch Hy Văn gồng mình thở dốc.
Thều thào nói ra một bí mật khiến cho Hà Hiểu Minh cả kinh thất sắc
“ Tao nợ lão Tứ rất nhiều, mày phải giúp tao, trả cái ơn cho gia đình này đã cưu mang mày. Lão bất lực, sẽ không làm gì mày đâu. Chỉ cần thỏa mãn cho lão là được. Tao sẽ dạy mày cách dùng tay để làm lão hài lòng, chỉ vậy là đủ rồi!”
“ Yên tâm chuyện này sẽ không ai biết, tao sẽ không ép mày nghỉ học nữa... Cùng lắm là lão sờ soạng một chút, không sao đâu... Còn nếu không nghe lời hậu quả tự mày ngẫm đi.”
Hy Văn cười, nụ cười đanh ác không phải của cô “ Hà Tĩnh Hy, mày cũng chỉ là một con đ.ĩ nhỏ thôi! Giỏi lắm! Một con đ.ĩ không hơn không kém!”
Cô vô thức nhìn hai tay mình, rồi lại vô thức chà xát vào chăn mềm, đôi mắt bỗng trào lệ đắng.
Những lời này này khiến Hà Hiểu Minh bật khóc, Bạch Hy Văn trước đây cũng từng sợ hãi vì sợ người khác xem cô là gái bao là vì nguyên nhân như vậy.
Trước kia chính anh cũng là kẻ vô tình cứa vào vết thương sâu xa trong tiềm thức của cô không biết bao nhiêu lần.
Tay anh run rẩy nắm thành quyền thật chặt, căng cứng khiến toàn cánh tay và cả cơ thể ập đến một cơn đau nhức lan tận vào tim.
Đôi mắt anh đỏ hoe, khó nhọc thở dốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967220/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.