“ Đợi tôi một lát nhé! Chồng cô sẽ quay lại ngay, anh ấy đi bế em bé lên đón năm mới cùng cô.”
Hy Văn chậm rãi gật đầu nhìn bóng dáng cô y tá rời khỏi.
...
Hy Văn đã nghĩ thông rồi!
Tiết trời lạnh lẽo!
Cô cảm nhận cái lạnh đang xé da thịt của cô, chui vào trong trái tim đang vẫn kiên trì đập duy trì sự sống cho cô.
Cô nghe tiếng bước chân của anh càng lúc càng gần...
Hy Văn chậm chạp rời xe lăn, đứng lên
Cô quay mặt lại để nhìn thấy bóng dáng hai cha con anh lần cuối, cũng như cô không dám đối mặt với khoảng không phía sau lưng mình.
Năm 12 tuổi cô nhảy từ trên cao xuống để giữ mạng và mất trí nhớ.
Năm 24 tuổi... cũng là cô từ trên cao... để kết liễu đời mình và cũng là để xóa bỏ bỏ đi kí ức ấy.
Cô sợ độ cao, có ai biết là cô sợ như thế nào không? Có ai đang nghe tim cô đang gào thét không?
Cô cố gắng chờ anh bế con về, chỉ cần nhìn cha con họ một lần thôi. Cô biết mình thật ích kỷ, cô sẽ làm anh đau đớn khi thấy cảnh tượng này. Nhưng cô là một kẻ nhát gan, sự sợ hãi sẽ làm chùn bước chân cô, chỉ cần nhìn thấy anh cô sẽ có đủ dũng khí...
Xin lỗi anh!
Nhưng cô còn cách nào sao? Cô không thể tiếp tục gắng gượng được nữa!
Cô không còn đường lùi rồi!
Hy Văn cắn chặt môi...
Anh đã biết...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967218/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.