Tai Đông Phương Mỹ Nhân,
Hà Hiểu Minh ngồi thẩn thờ trước nhiều vỏ chai rượu đã cạn, mắt anh vô hồn nhìn lên phía trên chùm đèn phòng, tâm trí chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Bạch Hy Văn.
Nhiều đào nữ lân la lại gần đều bị anh hất tay xua đuổi.
Khuôn mặt đẹp như tạc lúc này trở nên hung ác lạnh lùng đến đáng sợ.
“ Cút hết đi! Đừng làm phiền tôi!”
Lạc Vũ Tranh nghe thấy vậy, ra hiệu cho đám đào lặng lẽ lui ra ngoài để mặc Hà Hiểu Minh ngồi một mình, tự chìm đắm trong thế giới của anh.
Từ khi chung sống với Hy Văn, dường như Hà Hiểu Minh đã quên mất từng có một nơi anh lui tới thường xuyên còn hơn là nhà chính đó là khu giải trí Đông Phương Mỹ Nhân này.
Giờ đây, anh lại tiếp tục chìm đắm trong men rượu để ngưng lại một phút giây nhớ đến cô.
Nhưng tại sao nhìn đâu anh cũng thấy bóng dáng của Hy Văn hiện hữu.
Cho nên những đào nữ kia tuyệt nhiên sao có thể được anh để vào mắt.
Điện thoại reo vang.
Hà Hiểu Minh liếc nhìn hờ hững, cúp máy.
Lần một, lần hai rồi lại rất rất nhiều lần như thế đều bị anh lạnh lùng bỏ qua.
Anh nóng giận vì bị làm phiền, toang ném điện thoại ra xa.
Trong giây phút cuối cùng, ánh mắt anh vô tình lướt qua màn hình.
Dòng số lạ hiện ra như thôi thúc anh, có phải là Hy Văn không? Anh cười chua chát.
Anh tự mình huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tich-ha-toi-han-anh/2967237/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.