Cuối xuân, phấn hoa bay khắp trời, mưa rơi rả rích.
Hơi lạnh mùa xuân xen lẫn gió và mưa, phả vào người thật không dễ chịu. Ôn Khách Hành bước đi vội vàng, cũng không mang theo áo choàng và áo mưa, lại không dám quay đầu lại, sợ Chu Tử Thư đã tỉnh dậy từ lúc nào. Y chỉ có thể quấn chặt lấy áo, đầu cúi thấp, thả chậm cước bộ đi dọc theo bờ sông.
Y đi cực kỳ chậm, cứ một quãng nhỏ lại dừng lại lấy sức. Kinh mạch vừa mới được tu bổ tốt hơn một chút căn bản không thể nào chịu được tình cảnh hiện tại.
Sắc trời tối dần, nhà nhà cũng đã lên đèn, chim chóc cũng mỏi mệt trở về tổ. Trên đường lúc này chỉ còn lác đác vài bóng người, đều đang hối hả về nhà. Vì vậy, Ôn Khách Hành chầm chậm đi hướng ngược lại vào thành dường như lại càng lạc lõng.
Mưa càng lúc càng lớn, Ôn Khách Hành không còn cách nào khác đành phải đứng dưới một mái hiên, ngắm nhìn đám đông đang dần dần tản đi cho đến khi trở nên im lặng tịch mịch, chỉ còn lại y và âm thanh từng phiến lá rơi rụng va đập vào nhau.
Ôn Khách Hành nhấc mi mắt nhìn mưa rả rích, trong lòng thoáng hối hận. Y nên chọn ra đi vào một ngày nắng đẹp, lúc đó có lẽ sẽ không đến mức thảm như hiện tại.
Hiện tại hết thảy đã xong, đều như một hồi mộng. Đời người là như vậy, luôn muốn tham luyến một chút mật ngọt. Ôn Khách Hành từ từ ôm đầu gối ngồi xổm xuống, dựa vào tường, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-onson-ha-lenh-doi-mua/1160616/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.